Tôi biết mẹ và bà ngoại đang lừa tôi nhưng vẫn ngoan ra khỏi nhà. Dọc đường tôi kinh hãi khi nhớ lại ánh mắt bà nhìn mẹ. Từ khi tôi lớn đến giờ chưa bao giờ thấy bà tức giận đến thế!
***
Ráng chiều buông xuống, tiếng dế bắt đầu rí rích kêu, hàng tre già bên đường đung đưa thân gầy guộc theo gió tạo ra tiếng lào xào. Một buổi chiều êm ả, bà dắt tôi đi trên con đường đất quen thuộc, tiếng kể chuyện của bà hòa với tiếng dế như bài đồng dao của chiều tàn.
Xa xa phía căn nhà tranh nhỏ của mẹ con tôi một chiếc xe đạp dựng ngay trước nhà. Bà dừng bước, cúi xuống hỏi tôi:
– Kia là xe bố con phải không?
Đôi mắt tôi mở to nhìn về chiếc xe đạp màu đen, quay sang bà,gật đầu cười tươi.
Một tiếng “hừ” vang lên, tôi biết đó là tiếng mà mỗi khi bà không vui hay không vừa lòng một điều gì.
– Nó chẳng có chuyện gì tốt đâu!
Tôi ngước lên nhìn bà, phùng má:
– Bố ra thăm cháu!
Vùng mạnh ra khỏi tay bà, tôi muốn chạy nhanh vào nhà nhưng bà giữ tôi lại.
– Chạy sẽ ngã!
Giọng bà không vui cầm tay tôi dắt vào nhà. Má tôi phùng lên, vùng vằng muốn thoát khỏi bà chạy vào nhà gọi bố. Muốn bố bế tôi vào lòng cười to nói “Con gái của bố!” nhưng không được!
Đến cửa, giọng ồm ồm của bố vang lên:
– Bà phải bỏ cái thai này!
– Tại sao tôi phải bỏ? Nó là con ông đó!
Nghe vậy bà kéo tôi đứng áp bên vách tường ra dấu hiệu yên lặng với tôi. Nhìn qua vách hở, mẹ đang ngồi trên giường mặt hơi nhăn lại, bố đứng nhíu mày nhìn mẹ.
– Bỏ đi! Tôi đi xem bói rồi! Nó là con gái.
Vuốt bụng phẳng của mình hàng mi mẹ rũ xuống run rẩy. Ngẩng đầu,mắt như lưỡi dao sắc nhọn nhìn thẳng bóng cao lớn nơi góc nhà, môi khẽ nhếch lên nụ cười chế giễu:
– Chỉ vì nó là con gái mà ông muốn bỏ nó?
Bố quay người tránh ánh nhìn của mẹ:
– Con gái toàn là lũ ăn hại. Tôi nói bỏ là bỏ!
Mẹ vuốt bụng, đôi mắt rũ xuống thở dài:
– Nó cũng là một đứa bé vô tội! Nó là giọt máu của ông!
Lấy trong túi quần ra một vài đồng tiền, ném thẳng lên giường:
– Bà cầm lấy tiền mang bỏ nó đi cho tôi. Bà chỉ còn cách một là bỏ nó thì êm thấm gia đình còn hai là đừng mong tôi nhận chúng!
Mặt rầu rầu của bố nhìn ra ngoài nơi bóng tối đang đổ xuống không gian.
Bàn tay bà xiết chặt tay nhỏ bé của tôi, đau đớn tôi nhăn mặt, ngước mắt lên muốn gọi bà. Trong bóng tối mờ mờ tôi thấy đôi mắt nhiều nếp nhăn của bà nheo lại chất chứa một sự tức giận, nhìn chằm chằm bóng cao lớn góc nhà.
Hình như bà không thích bố. Tôi không biết tại sao! Mẹ có thêm em nhưng sao bố và mẹ đều không vui? Tôi thấy bạn Chi cùng lớp tôi toàn khoe bạn ấy có thêm em. Trông bạn ấy rất vui mà!
Tôi nghiêng đầu nhìn theo ánh mắt bà. Trong nhà bóng gầy gò của mẹ đứng lên quay lưng về phía bố, bóng tối góc phòng làm tôi không nhìn rõ mẹ. Nhưng tôi thấy bóng lưng mẹ khẽ run.
Mẹ đang khóc! Tôi biết! Mẹ đang giấu đi những giọt nước mắt. Mẹ đang nhẫn nhịn! Nhưng tại sao?
– Ông đã ruồng bỏ con Yến rồi giờ còn muốn bỏ đứa bé chưa thành hình? Sao ông lại độc ác như thế?
Tôi mở to mắt ngỡ ngàng nhìn vào trong nhà.
Thì ra là thế! Bố không thích tôi! Bố không thích con gái! Bố không thích cả em trong bụng mẹ vì em là con gái như tôi?
Nước mắt lăn trên má tôi nóng hổi. Tôi muốn gào khóc thật to chạy đến bám chân bố hỏi “Tại sao bố lại không cần con và em? Vì con là con gái sao? Con sẽ làm con trai! Bố sẽ thích con và em chứ?” nhưng bà ôm chặt lấy tôi, bàn tay gầy guộc đầy vết chai che miệng tôi lại.
– Tôi nói rồi! Cầm tiền này mai bỏ nó đi cho tôi. Tôi không cần thêm đứa con gái nào! Tôi lấy cô về chỉ muốn có thằng con trai, không muốn nuôi thêm lũ vịt.
Trong căn nhà nhỏ bé tiếng gằn của bố hòa cùng tiếng ếch kêu inh ỏi như một bản hòa ca giận dữ.
Tôi run lẩy bẩy, nước mắt chạy dài, níu lấy góc áo bà cố gắng mím chặt môi để không bật lên tiếng khóc.
Mẹ thắp lên chiếc đèn dầu duy nhất, ánh sáng lập lòe của đèn làm cả căn nhà sáng lên. Trong ánh sáng leo lắt tôi thấy mắt mẹ đỏ hoe nhìn ánh đèn dầu, môi mím chặt, hai tay chống lên bàn siết lại thành nắm đấm.
Mẹ đang cố kìm nén nỗi tức giận của bản thân! Tại sao mẹ phải chịu đựng? Vì tôi sao?
Nhanh tay quệt đi hàng nước mắt:
– Tôi bỏ đứa bé ông sẽ nhận con Yến sao? Sẽ cho nó tình thương của một người bố?
– Nếu cô chịu bỏ cái thai và sinh cho tôi thằng con trai tôi sẽ nhận con Yến. Nếu không đừng mong tôi nhận nó!
– Anh vừa nói gì?
Bà kéo tôi đến cửa quát lớn, mắt đỏ ngầu sắc lạnh nhìn bố.
– Mẹ!
Cả hai người bất ngờ nhìn bà đứng ở cửa. Bố nhanh chóng cúi đầu xuống như người làm chuyện xấu bị bắt gặp, lắp bắp:
– Mẹ! Mẹ… ra chơi!
Bà lườm bố, giọng lạnh nhạt:
– Không dám!
Nước mắt lã chã rơi, tôi òa khóc. Mẹ vội vàng chạy đến lau nước mắt ôm tôi vào lòng vỗ về. Bao tủi thân, ấm ức không nói thành lời, tôi chỉ có thể lao vào lòng mẹ nức nở.
– Sao mẹ lại sang đây? Con tự sang rước cháu cũng được!
Ánh mắt sắc của bà nhìn bố môi nhếch lên nụ cười giễu cợt:
– Tôi không sang sao biết chuyện tày trời này! Đúng không anh con rể quý hóa?
Mẹ cố đè giọng gọi bà:
– Mẹ!
– Chị im! Nếu tôi không đến chắc chị thuận theo nó?
Mẹ tôi không nói chỉ rũ mắt buồn rầu vỗ nhẹ lưng tôi. Bố rụt rè bước ra khỏi cửa:
– Con xin phép!
Bà đanh mặt nhìn ra cửa:
– Anh tính đi đâu? Anh đưa tiền cho nó bỏ ai? Bỏ cháu tôi à?
– Không! Nhà còn có chuyện, con xin phép!
Vội vàng dắt chiếc xe đạp phóng nhanh vào con đường đất, bóng to lớn mờ nhạt dần trong ánh sáng đèn điện nơi xa xôi.
Nhìn theo bóng đen thấp thoáng trong ánh đèn xa xăm bà trợn trừng mắt khẽ “hừ”, quay lại, đôi mắt lừ lừ nhìn mẹ:
– Còn chị? Chị tính bỏ cháu tôi?
– Có cái Yến ở đây! Con xin mẹ!
– Yến! Cháu sang nhà bác Xinh chơi với các anh chị bà có chuyện nói với mẹ.
Kéo tôi ra khỏi lòng, mẹ vuốt tóc tôi cười:
– Lúc con chưa về chị Thắm hỏi con. Hình như chị có gì cho con. Con sang chơi với chị lát mẹ sẽ gọi.
Đôi mắt ngập nước của tôi nhìn mẹ gật đầu. Tôi biết mẹ và bà ngoại đang lừa tôi nhưng vẫn ngoan ra khỏi nhà. Dọc đường tôi kinh hãi khi nhớ lại ánh mắt bà nhìn mẹ. Từ khi tôi lớn đến giờ chưa bao giờ thấy bà tức giận đến thế!
Tôi lén lút quay trở lại, đứng núp ở vách sau nhà, nhìn qua khe hở. Trong nhà bà ngồi xuống giường giọng tức giận:
– Chị muốn bỏ đứa bé?
Mẹ không trả lời mà chỉ nhìn ra cửa nơi màn đêm tối đen, đôi mắt mẹ theo màn đêm tối lại. Tiếng “vâng!” nhỏ bé của mẹ vang lên hòa vào tiếng dế kêu rả rích ngoài bóng đêm.
Bà xông thẳng tới giáng “chát” một cái tát thật mạnh xuống má mẹ, quát lớn:
– Chị có còn là con người không?
Mẹ cười như mỉa mai chính bản thân mình:
– Bố nó đã vô tình với nó tại sao con phải giữ nó?
– Chị dám bỏ nó?
Đôi mắt đỏ hoe phẫn nộ nhìn thẳng vào bà ngoại:
– Con dám! Như bố nó muốn! Thân con đã khổ sinh nó ra làm gì?
Trong mắt mẹ lúc này là tất của sự căm phẫn, tức giận tích tụ. Bà ngoại mở to mắt nhìn mẹ kinh hoàng. Tôi cũng sợ hãi khi nhìn thấy đôi mắt của mẹ, cố bịt chặt miệng để không bật lên tiếng hét.
– Tôi đã nói như nào với chị? Tôi không đồng ý cho chị lấy nó nhưng chị vẫn lao đầu vào. Phận làm vợ lẽ có bao giờ tốt đâu! Thân chị khổ không sao nhưng cháu tôi thì nó không chịu được. Chị xem đất cũng phải ở nhờ, nhà cũng không được tử tế phải ở tạm cái nhà tranh này. Giờ chị lại tính bỏ cháu tôi? Nó đứa bé vô tội. Chị mà bỏ nó sẽ oán chị cả đời!
Tôi luôn thắc mắc, tại sao phận làm vợ lẽ lại không tốt. Đến ngay cả bà ngoại cũng nói thế! Mẹ tôi đã phạm tội lớn sao? Tại sao ai cũng lấy cái thân phận vợ lẽ ra mà mắng nhiếc mẹ?
Ánh mắt cay độc nhìn chiếc đèn dầu đang cháy phập phùng, nó như cháy lên nỗi căm phẫm của mẹ:
– Nó có oán thì nên oán bố nó đã ruồng bỏ nó!
– Chị nói hay nhỉ! Chị là mẹ nó lại không bảo vệ được nó. Chị có xứng đáng làm mẹ không?
– Giữ lại làm gì? Bỏ nó đi! Đúng rồi! Nên bỏ đi!
Tiếng cười “ha ha” đau đớn vang lên trong gian nhà nhỏ như muốn xé tan âm thanh nổi loạn của bóng đêm. Bóng tối phủ xuống càng nhanh, chúng vây hãm, chúng điên cuồng nuốt chửng lấy chút tâm tư tàn độc của mẹ.
Tôi sợ hãi không dám thở mạnh nhìn mọi thứ đang diễn ra trong căn nhà nhỏ. Sự điên loạn của mẹ khiến bà giật mình hoảng hốt, buông thõng hai tay, quỳ sụp xuống van xin:
– Tôi xin chị!
Mắt của mẹ hoảng loạn như mới thoát ra khỏi con ác quỷ trong tâm, quỳ xuống sợ hãi nhìn bà:
– Mẹ! Mẹ đứng lên đi!
Bà vẫn quỳ, ngước đôi mắt nhăn nheo rầu rĩ nhìn mẹ khẩn thiết xin:
– Tôi xin chị đừng bỏ đứa bé! Tôi xin chị!
– Mẹ đứng lên đi! Con van mẹ! Con sẽ không bỏ con của con đâu! Con xin mẹ đứng lên đi!
Đỡ bà đứng lên, mẹ lại tiếp tục quỳ, tuyệt vọng nhìn bà thở hắt ra:
– Nhưng mình con sao nuôi nổi hai đứa đây?
Ngồi xuống chiếc giường nhỏ xập xệ nhìn mẹ vẫn quỳ dưới nền đất. Nếp nhăn trên mặt giãn ra đôi chút, bà thở dài:
– Chị không nuôi được để tôi nuôi. Chị phải sinh cháu tôi ra. Chị bỏ nó tôi từ chị!
– Mẹ!
Bà đứng lên khỏi giường, bước thẳng ra cửa:
– Đừng gọi tôi là mẹ! Người mẹ như tôi nói mà chị không nghe thì tôi không còn là mẹ chị nữa.
Hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt khắc khổ của mẹ. Hai tay xiết chặt lấy góc áo khiến chúng nhăn nhúm:
– Con cũng có nỗi khổ mà mẹ! Con chỉ muốn con Yến được sự quan tâm từ bố. Đêm nào nó cũng hỏi con sao bố không ra thăm nó. Mơ nó cũng gọi bố không ngừng. Con xót lắm!
Bà quay lại nhìn mẹ gắt:
– Chỉ vì con Yến mà chị tính bỏ đứa bé? Chúng đều là con chị!
– Nhưng con…
– Không nhưng nhị gì hết. Chị có nghĩ chị sinh đứa nữa lại là con gái, nó sẽ lại bắt chị bỏ tiếp. Chúng nó không có bố cũng được! Không nhận thì sao? Chúng nó còn có tôi!
– Tôi đã nói chị thế nào? Nếu chị lấy nó thì có khổ cũng đừng kêu tôi cơ mà. Ngay từ đầu tôi đã biết nó là giáo dở rồi! Làm gì có giáo viên nào lại ruồng bỏ con mình? Giờ chị sáng mắt ra chưa?
Mẹ rũ mắt nhìn xuống nền nhà, từng giọt nước mắt rơi tí tách trên đất.
Mẹ đang kìm nén nỗi đau, nỗi ấm ức và cả sự mệt mỏi.
Bà bước đến ôm mẹ vào lòng:
– Tôi biết chị đang cố gắng cho con Yến có một căn nhà tốt hơn, chị muốn nó có tình thương từ bố. Nhưng chị thấy nó có bao nhiêu con gái rồi? Là 7 đứa rồi! Nó sẽ không cho con Yến tình thương đâu trừ khi con Yến là con trai.
Mẹ khẽ run, đôi mắt u buồn rũ xuống, hàng mi run rẩy:
– Con xin lỗi!
– Còn có tôi! Dù tôi có khổ cực cũng không để chị bỏ đứa bé.
Bà nhìn mẹ mà khẽ thở dài, đôi mắt nhăn nheo nhìn ngọn đèn dầu đang cháy léo lắt:
– Chị đừng như ngọn đèn dầu này! Hết dầu sẽ tắt! Chị phải là ánh sáng sưởi ấm cho các con của chị.
Đến lúc này tôi không kìm nén được cảm xúc mà ngồi sụp xuống bên vách nhà khóc, cố bịt chặt miệng để không phát ra tiếng khóc lớn.
Tôi hiểu rồi! Vì tôi là con gái mà mẹ phải khổ. Chưa bao giờ tôi nghĩ mình lại không được bố yêu thương chỉ vì bản thân là con gái! Chưa bao giờ! Thì ra bố không yêu tôi nên đã vô tình bỏ mặc tôi khi tôi cố gắng chạy theo bố. Vậy mà tôi luôn khao khát tình thương của bố. Tại sao cứ phải là con trai? Tôi có thể làm con trai như bố tôi mong muốn mà!
Khi bóng lưng còng của bà biến mất trên con đường nhỏ tối đen tôi mới dám rón rén bước vào nhà. Mẹ vẫn thẫn thờ nhìn ngọn đèn dầu đang cháy. Tôi ôm lấy mẹ từ phía sau, nức nở:
– Bố không thích con và em vì bọn con là con gái sao?
Lưng mẹ thoáng cứng lại, khẽ thở dài, xoay người xoa đầu tôi dịu dàng cười:
– Sao bố lại không thích con được?
– Con cùng bà ngoại nghe thấy…
– Không phải thế đâu con gái! Bố mẹ đang đóng kịch. Ở trường con cũng đóng kịch đúng không? Đóng kịch thì đều là giả phải không con gái?
– Con không tin! Bố chưa bao giờ ôm con?
Mẹ dịu dàng hôn lên trán tôi:
– Bố đang bị bệnh! Bao giờ bố khỏi sẽ bế con được không?
Khẽ gật đầu tỏ ý mình đã hiểu nhưng tôi biết mẹ đang nói dối.
– Ngoan! Đi ăn cơm!
Mẹ dịu dàng cười, đứng lên, quay lưng lại đi vào trong buồng. Nhìn theo bóng mẹ khuất dần sau vách nhà tôi lí nhí:
– Con sẽ bảo vệ em!
Bóng tối đổ xuống càng sâu, chúng như đổ sự đen tối đến cuộc đời mẹ và tôi.
***
Ba hôm sau.
Nắng làm con đường đất khô nứt, cái nắng gay gắt đổ xuống đôi vai gầy của mẹ, hơi nóng từ đất bốc lên làm khuôn mặt mẹ đỏ phừng phừng. Bước vào nhà, bàn tay còn dính bùn đặt chiếc nón rách xuống, nhanh tay cất vội số cua đã bắt cho buổi chợ sớm mai, xong xuôi mẹ cắp vội cái nón bước ra cửa. Tôi nhanh nhẹn chạy tới níu áo mẹ, nức nở. Khẽ xoa đầu tôi nhẹ nhàng mẹ nói:
– Mẹ vào trong bố một lát rồi về. Ngoan ở nhà đợi mẹ.
Tôi lắc đầu nguầy nguậy, phụng phịu đòi đi theo.
Tôi biết bố sẽ không từ bỏ ý định bắt mẹ bỏ em tôi. Bà ngoại bảo tôi phải chăm sóc tốt cho em bé trong bụng mẹ. Tôi muốn bảo vệ mẹ và em, nhất định phải làm được!
Đội cho tôi chiếc nón kèm theo lá sen tươi mát, giữa cái nắng như đổ lửa của mùa hè mẹ bế tôi ra khỏi nhà.
Vào đến nơi tiếng quát của bố vọng ra từ trong nhà:
– Bà cho nó vào đây làm gì?
Khẽ run lên sợ hãi nhưng vì mẹ tôi buộc mình phải mạnh mẽ. Tôi mở to mắt nhìn thẳng vào trong nhà. Giữa nhà bố đang cầm chén trà quắc mắt nhìn tôi, tiếng mẹ cả the thé vọng ra:
– Dì đã vào đấy à! Ông ấy chờ dì từ sáng đến giờ.
Bố từ trong nhà đi ra, quát lớn:
– Bỏ nó xuống! Bằng đấy không tự đi được sao?
Mẹ cả bước từ trong nhà ra giọng oang oang:
– Con bé cũng vào cùng dì sao? Dì cứ đưa nó đây cho tôi. Ông ấy có chuyện muốn nói với dì.
Mắt mẹ cả như lưỡi dao sắc nhọn nhìn tôi, trên môi nở nụ cười tươi như thể rất vui khi mẹ con tôi vào. Nhưng tôi biết mẹ cả không thích mẹ con tôi. Vì tôi là con vợ lẽ, người mà theo mẹ cả là kẻ đã cướp chồng của bà. Có lẽ theo mẹ cả thì mẹ tôi là người đáng bị khinh ghét. Nhưng mẹ tôi không phải là người như vậy! Mẹ là người được mẹ cả đứng lên hỏi cưới về cho bố tôi. Mẹ có danh phận! Bà nói mẹ tôi vì ưa lời mật ngọt nên dại dột lấy bố, cuối cùng bản thân bị tiếng xấu cả đời không rửa hết được.
Tôi không sợ tiếng xấu! Tôi chỉ sợ mọi người nhìn mẹ tôi bằng ánh mắt rè bỉu đáng khinh. Như ánh mắt mẹ cả lướt qua mẹ tôi lúc này. Đó là ánh nhìn căm ghét! Tôi không thích mẹ cả nhìn mẹ như vậy! Tôi ghét mẹ cả!
Bắt chước ánh mắt trợn trừng của bà ngoại, tôi lườm mẹ cả. Thấy vậy bố tức giận quát lớn:
– Mày dám lườm?
Tôi thu người nép vào lòng mẹ run sợ. Vỗ nhẹ lưng trấn an tôi, mẹ gằn giọng:
– Ông thôi đi!
– Xuống đi chơi nhé con! Lát mẹ về sẽ gọi!
Đặt tôi xuống đất, mẹ nhẹ nhàng tháo chiếc nón trên đầu tôi xuống chỉ để lại chiếc lá sen mát rượi.
Bị đặt xuống tôi run rẩy nép sau mẹ, tay nhỏ bé túm chặt tay áo mẹ, gắt gao trợn trừng mắt nhìn bố.
Tôi muốn bảo vệ mẹ!
– Nào! Lại đây mẹ đưa con vào nhà cho đỡ nắng. Để mẹ con nói chuyện với bố.
Mẹ cả kéo tôi lôi xuống nhà dưới, tôi sợ hãi cố hết sức gỡ ra nhưng bàn tay thô ráp càng xiết chặt tay tôi. Dưới sức ép của mẹ cả tôi tức giận la “Buông ra! Buông ra!”
Tôi muốn bên mẹ! Tôi muốn bảo vệ mẹ và em!
– Im! Ngồi ở đây! Mày mà đi đâu tao đánh gãy chân mày!
Mẹ cả lừ lừ mắt bắt tôi ngồi xuống chiếc ghế dưới nhà. Khi tôi ngồi xuống ghế, bóng mẹ cả nhanh chóng biến mất vào buồng trong.
Sợ bố làm khó mẹ, tôi đã nhân lúc mẹ cả bỏ đi mà chạy lên nhà trên với mẹ. Đến cửa tôi nghe thấy giọng tức giận của mẹ không dám vào chỉ núp sau cánh cửa nhìn vào trong.
– Tôi không bỏ!
– Bà không bỏ tôi cũng có cách.
Bóng lưng của mẹ khẽ run, bàn tay nắm góc áo xiết chặt:
– Ông muốn làm gì?
Mắt bố hung ác cầm bát thuốc đứng lên đi lại phía mẹ:
– Đây là thuốc mà thầy đã cho tôi, bà uống vào đứa bé sẽ mất. Uống cho tôi!
Mẹ sợ hãi không ngừng lùi lại phía sau, cả người run lên:
– Không! Sao ông lại độc ác như thế? Tôi không uống!
– Bà phải uống!
Mẹ xoay người chạy ra cửa, cố gắng trốn thoát. Nhưng bố nhanh tay túm lấy tóc mẹ giật ngược lại, nghiến răng kèn kẹt:
– Đi đâu? Uống mau!
Nắm cằm mẹ, tay đổ bát nước đen ngòm vào miệng, người mẹ bị giữ chặt vẫn cố gắng không để bản thân uống thứ thuốc đó. Tiếng chống cự của mẹ vang lên trong căn nhà rộng lớn như xé nát trái tim tôi. Tôi run lẩy bẩy, tay xiết chặt.
– Uống cho tôi!
Nhìn thấy hình ảnh trước mắt khiến tôi sợ hãi, nước mắt lã chã rơi.
Tôi phải mạnh mẽ! Không thể để mẹ và em tôi bị bắt nạt được! Phải bảo vệ mẹ! Tôi phải vào trong đó! Nhưng chân tôi không thể bước đi chỉ đứng tại chỗ, nhìn những hình ảnh đau đớn như xé tim gan.
“Choang” cái bát trên tay bố bị mẹ hất xuống đất vỡ tan tành, thứ thuốc đen ngòm đổ loang lổ trên nền đất.
Tôi mở to mắt hoảng sợ nhìn thứ thuốc đen ngòm đang chảy trên nền đất tỏa mùi hương khó chịu. Mẹ sợ hãi lấy tay lau vội số thuốc còn dính trên môi. Mắt bố đỏ ngầu nhìn thẳng đến khuôn mặt khắc khổ của mẹ:
– Con điên này! Mày biết tao tốn bao nhiêu tiền mới có bát thuốc này không?
Bố lao đến giáng “bốp” xuống mặt mẹ một cái tát nảy lửa. Âm thanh nổ vang giữa cái nắng đổ lửa như muốn nói lên sự tức giận của bố. Mẹ ngã xuống nền đất, tay vẫn cố gắng che chắn vùng bụng nhìn bố bằng đôi mắt căm phẫn ngập nước, hét lên:
– Từ khi con Yến ra đời đến giờ ông đã nuôi được nó bữa nào chưa? Ông có xứng đáng làm bố nó không? Tôi đúng là ngu mới đi lấy ông. Ông đừng mong tôi bỏ đứa bé. Tôi phải sinh nó ra! Tôi phải sinh!
– Mày!
Chân bố giơ lên đạp thẳng vào bụng mẹ. Tôi hoảng hốt khi nghĩ đến em.
Mẹ và em sẽ nguy hiểm! Tôi phải bảo vệ mẹ và em!
Lao nhanh ra chắn trước mẹ, cú đá của bố trúng lồng ngực tôi, cơn đau như xé người tôi ra từng mảnh, đau đớn tôi ngã xuống nền đất.
Cơn đau như gặm nhấm trái tim, tôi tuyệt vọng nhìn bố. Giây phút đó mắt bố thẫn thờ nhìn tôi,đứng bất động.
Bố đau lòng vì tôi sao?
– Yến!
Mẹ hét lên một tiếng đau đớn, vội lao đến ôm tôi vào lòng.
Tôi ngước mắt về phía bụng mẹ.
– Mẹ! Em… của con?
Cầm tay tôi áp vào bụng, mẹ vội nói:
– Em con không sao! Sao con lại dại như thế? Mẹ có thể chịu được!
Tôi yếu ớt nhìn mẹ mà cười:
– Con… phải bảo vệ mẹ… và em! Con làm được… rồi!
– Đúng! Con gái mẹ giỏi lắm!
Nước mắt mẹ từng viên rơi trên mặt tôi, cố gắng lau đi những giọt nước mắt cho mẹ, tôi thì thào:
– Mẹ đừng… khóc!
Nắm lấy tay tôi mẹ vội vã gật đầu:
– Mẹ xin lỗi! Do mẹ vô dụng! Mẹ… mẹ…
Lồng ngực đau nhói làm tôi không thể thở được, khẽ rên lên:
– Con… đau!
– Yến.
Một tiếng gọi dịu dàng như chất chứa tình thương vô bờ. Là bố gọi tôi! Tôi chưa từng nghe giọng bố lại dịu dàng như thế!
Quỳ sụp xuống bên cạnh tôi, nước mắt rơi trên khuôn mặt nghiêm khắc đã có vài nếp nhăn theo năm tháng của bố. Tôi thấy trong đôi mắt bố một sự hối hận, đau đớn. Tay bố vuốt ve tóc tôi, bàn tay to thật ấm áp, tôi đã từng khao khát được bàn tay ấm áp đó ôm.
– Bố xin lỗi con! Bố không…
Bố thật sự thương tôi! Bố không ghét tôi!
Đáng lẽ tôi phải căm ghét bố sau tất cả việc bố làm với mẹ con tôi nhưng giây phút này tôi thấy bố đáng thương hơn đáng giận.
Mẹ dùng lực đẩy bố ngã song soài trên đất:
– Đừng đụng bàn tay dơ bẩn của ông vào con tôi.
Bàn tay ấm áp đang cách xa tôi. Cố đưa tay ra với lấy sự ấm áp đó nhưng tay tôi không đủ sức. Bàn tay không nghe lời tôi nằm bất động trong tay mẹ. Tôi muốn nói “Bố! Con muốn ôm!” nhưng tôi không nói được mà chỉ biết nhìn bố khao khát.
Đôi mắt tôi nặng dần, tôi biết mình muốn ngủ nhưng vẫn cố gắng mở to mắt nhìn bố. Tôi muốn khắc ghi hình dáng bố trong tâm trí, trong trái tim nhỏ bé của tôi.
Mắt đỏ ngầu chất chứa nỗi căm phẫn của mẹ nhìn bố, gào lên:
– Nếu con tôi có mệnh hệ gì thì ông phải chết cùng nó! Con tôi chịu quá đủ rồi! Ông không xứng đáng là một người bố!
Mẹ ôm tôi vào lòng an ủi:
– Ngoan! Cố chịu nha con! Mẹ đưa con đi viện.
Tôi được bế lên, trong ánh sáng mờ ảo nặng trĩu tôi thấy bố thẫn thờ nhìn theo bóng mẹ. Tôi muốn nói “Bố! Ôm!” nhưng bóng cao lớn xa dần, mờ dần, cuối cùng biến mất trong mắt tôi.
Hoa mười giờ