Cặp vợ chồng già ở Bình Dương nay đã gần 90 tuổi vẫn miệt mài gieo con chữ, dạy nết người cho trẻ em nghèo ở địa phương.
Hơn 30 năm qua, lớp học tình thương ông bà Tư ở khu phố Tân Lập, Đông Hòa, Dĩ An, Bình Dương vẫn đều đặn mở cửa đón học sinh nghèo đến lớp. Ông Tư tên thật là Huỳnh Văn Phê, còn vợ là bà Huỳnh Thị Lành, cả hai nay đã gần 90 tuổi.
Năm 1994, hai vợ chồng bà bắt đầu mở lớp học này. Bà kể: “Thấy mấy đứa nhỏ không được đến trường, suốt ngày ở nhà chơi đùa nên ông bà Tư ‘nổi máu anh hùng’ mở lớp dạy. Ban đầu tận 130 đứa, mà phòng học xập xệ lắm chứ không được như bây giờ”.
Đến năm 2001, nhờ sự giúp đỡ của các mạnh thường quân, lớp học được xây mới lại một cách khang trang hơn. Ông Tư phụ trách dạy các em nhỏ, bà Tư dạy những em lớn hơn, nhiều năm trôi qua lớp học vẫn duy trì trong tình yêu thương của cặp vợ chồng già như thế.
Vì những đứa trẻ ở lớp học tình thương có độ tuổi khác nhau, đa số chúng đều bước ra đời sớm để bươm chải phụ giúp gia đình nên việc dạy bảo, uốn nắn tụi nhỏ không hề đơn giản. Dù rất thương tụi nhỏ nhưng khi lên bục giảng, ông bà Tư vô cùng nghiêm khắc để răn dạy chúng trở thành người tốt. “Khi dạy được tụi nó biết chữ, bà Tư vui lắm con. Thấy mấy đứa trẻ ngoan hơn, biết lượm được của rơi trả lại cho người mất, kính trọng người lớn…, ông bà hạnh phúc lắm”, bà Tư cười vui vẻ.
Bà giáo không chuyên tâm sự, những đứa nhỏ tới lớp học tình thương này đều có hoàn cảnh khó khăn. Đứa thì mồ côi cha, đứa lại mất mẹ, có đứa còn không biết cha mẹ đang ở đâu. Bà nghẹn giọng: ” Tụi nó có tiền đâu mà đi học trường chính quy nên vô đây để ông bà dạy chữ. Nhiều đứa trẻ đáng thương lắm con…”.
Không giống như những đứa trẻ đồng trang lứa khi được gia đình chăm bẵm, yêu thương, được đến trường học chữ, những đứa trẻ của lớp học ông bà Tư hầu hết phải phụ giúp gia đình mưu sinh. Tuổi thơ bất hạnh, thiếu thốn đi tình yêu thương, chăm sóc của những người thân, ông bà Tư hiểu hết bên ngoài sự gai góc, nghịch ngợm của những đứa trẻ ấu là một tâm hồn yếu mềm cần những vòng tay yêu thương. Lớp học không chỉ là nơi dạy chữ mà còn là mái nhà để trẻ em nghèo cảm thấy vẫn được yêu thương, ít nhất là tình yêu mà vợ chồng già dành cho chúng.
Có lẽ với ông bà Tư, trong hành trình gần 30 năm qua, việc nhìn những đứa trẻ từ không biết đọc, biết viết rồi thành biết chữ, trở thành người tốt là điều mà ông bà cảm thấy hạnh phúc nhất. “Bà Tư chỉ mong tụi nhỏ biết chữ, thành người tốt, ngoan ngoãn, biết nghe lời người lớn là được rồi, bà chỉ biết mong vậy thôi”, người phụ nữ U90 cười hiền hậu.
Theo Trí thức trẻ