Tôi 63 tuổi, kết hôn với người đàn ông giàu 70 tuổi, mỗi tháng ông ấy đưa 28 triệu đồng: Sau 3 tháng, tôi quyết định ly hôn trong nước mắt!
Tôi 63 tuổi, kết hôn với người đàn ông giàu 70 tuổi, mỗi tháng ông ấy đưa 28 triệu đồng: Sau 3 tháng, tôi quyết định ly hôn trong nước mắt!
Bà Cát chia sẻ, sau khi kết hôn, chung sống với ông Hà, bà thấy vất vả hơn, không thoải nhưng bạn bè vẫn cho rằng bà lấy chồng đại gia, sống cuộc sống rất hạnh phúc. Sau gần 3 tháng sống chung với ông Hà, bà Cát quyết định chia tay.
Tôi nghĩ, khi về già, người thân thiết nhất xung quanh bạn không phải là con cái mà là chồng hoặc vợ. Sau khi con cái có gia đình riêng, chúng ít có thời gian quan tâm, chăm sóc cha mẹ. Khi cô đơn, bạn sẽ có bạn đời bên cạnh, khi bạn ốm đau, bạn sẽ có bạn đời chăm sóc. Đây có là là điều mà nhiều người già như chúng ta hằng mong ước.
Tôi họ Cát, 63 tuổi, chồng tôi đã mất nhiều năm trước. Gần đây, tôi quyết định kết hôn với người bạn đời mới. Tôi được bạn bè ngưỡng mộ vì đã tìm được người bạn đời giàu có. Điều mọi người thấy chỉ là vẻ bề ngoài. Ông ấy rất giàu, mỗi tháng cho tôi 8.000 NDT (khoảng 28 triệu đồng) nhưng cuộc sống như vậy không phải điều tôi muốn. Tôi đã quyết định chia tay.
Nửa đầu cuộc đời, tôi sống khá hạnh phúc. Chồng tôi với tôi là bạn cấp 3. Sau kỳ tốt nghiệp đại học, cả hai chúng tôi đều được phân về đơn vị công tác ở quê. Sau khi kết hôn, tôi đã có cuộc sống hôn nhân như mong muốn. Chồng tôi là người tính tình tốt, rất bao dung. Việc vợ chồng xảy ra cãi vã là điều không thể tránh khỏi, nhưng chồng tôi luôn nhường nhịn, nếu tôi không vui, ông ấy sẽ an ủi tôi trước.
Mẹ chồng ban đầu không thích tôi nhiều nhưng chồng tôi luôn bảo vệ tôi và luôn nói những điều tốt đẹp về tôi trước mặt bà. Theo thời gian, mối quan hệ của tôi với mẹ chồng trở nên rất hòa hợp. Quyền tài chính của gia đình nằm trong tay tôi, chồng tôi chủ động đưa lương hàng tháng, mỗi tháng chỉ nhận một ít tiền tiêu vặt. Chồng tôi rất hiếu thảo với bố mẹ tôi. Bạn bè xung quanh khen ngợi tôi may mắn, và tôi đã sống hạnh phúc như vậy.
Vụ tai nạn xảy ra với chồng tôi cách đây nhiều năm, chồng tôi lúc đó 59 tuổi và vẫn chưa nghỉ hưu. Chồng tôi không được đưa đến bệnh viện kịp thời nên đã không qua khỏi. Tôi sụt 10kg chỉ trong nửa tháng. Con trai tôi nói với tôi: “Mẹ ơi, mẹ không thể tiếp tục như thế này được. Bố con đã mất rồi và mẹ vẫn phải sống cuộc sống của mình. Bố con cũng mong mẹ có thể hạnh phúc mỗi ngày. Mẹ đến sống cùng chúng con đi”.
Tôi không từ chối đến nhà con trai, ở nhà một mình cũng rất buồn. Tuy nhiên, tôi không vui khi sống ở nhà con trai tôi. Con trai muốn tôi đến đây để nghỉ ngơi nhưng tôi rất mệt, vì phải chăm sóc cả gia đình, tôi đều làm hết việc nhà vì con trai, con dâu đi làm về muộn.
Trước kia cháu trai của tôi do bảo mẫu chăm, sau khi tôi đến thì nhiệm vụ này lại được giao cho tôi. Tôi rất mệt mỏi khi hàng ngày phải gánh vác công việc gia đình như vậy. Khi chồng tôi còn sống, ông ấy đã làm hầu hết việc nhà. Tôi chưa bao giờ phải làm việc vất vả như vậy.
Điều khiến tôi buồn nhất là thái độ của con dâu đối với tôi. Con dâu tôi không bao giờ coi trọng nỗ lực của tôi. Con dâu cho rằng việc tôi làm là việc mà một người mẹ chồng nên làm. Họ là những người trẻ phải kiếm tiền nuôi gia đình, tôi không có việc gì làm sau khi nghỉ hưu nên tôi phải chăm lo cho gia đình.
Con dâu tôi thỉnh thoảng cũng chỉ trích những khuyết điểm của tôi và yêu cầu tôi thay đổi theo sở thích của con. Ở nhà con trai, tôi muốn làm gì cũng không được mà phải làm theo ý muốn của con dâu. Con trai tôi lại không dám cãi lại vợ. Tôi không thích cuộc sống như vậy nhưng cháu nội cần người chăm sóc, tôi không chọn rời đi ngay mà tiếp tục sống ở đó suốt 2 năm. Cháu lớn hơn, đi học, tôi mới về quê.
Về việc chăm sóc tuổi già, tôi không dám trông cậy vào con trai mình. Thái độ của con dâu đối với tôi khiến tôi không muốn sống cùng vợ chồng con. Tôi có tiền tiết kiệm trong tay và tiền lương hưu hàng tháng nên tôi có thể sống tốt.
Về quê được vài năm, tôi nảy ra ý định tìm người bạn đời mới. Nguyên nhân là tôi cảm thấy hơi cô đơn khi ở một mình. Qua giới thiệu, tôi gặp được một người đàn ông khiến tôi động lòng. Ông ấy họ Hà, hơn tôi 7 tuổi, năm nay đã 70 tuổi.
Ông Hà là giáo sư đại học đã về hưu, am hiểu và biết nhiều thứ, điều này rất thu hút tôi. Ông ấy cũng rất tử tế trong cách cư xử, rất tôn trọng tôi và quan tâm đến cảm xúc của tôi. Tôi cảm thấy thoải mái khi ở bên ông ấy.
Ban đầu, tôi có hơi băn khoăn. Ông Hà lớn tuổi hơn tôi, sau này có thể cần tôi chăm sóc. Tôi không muốn làm bảo mẫu cho người khác. Sau khi ông ấy biết được nỗi lo của tôi, ông ấy nói với tôi rằng sẽ không để tôi làm việc như một bảo mẫu nếu chúng tôi ở bên nhau. Ông Hà sẽ cho tôi 8.000 NDT (khoảng 28 triệu đồng) một tháng và cùng tôi làm việc nhà. Sau này dù mất đi khả năng tự chăm sóc bản thân, ông ấy cũng sẽ thuê bảo mẫu về chăm sóc, không để tôi phải vất vả.
Nghe ông Hà nói, tôi khá hài lòng nên đồng ý kết hôn. Sau khi chung sống, tôi bắt đầu cảm thấy không thoải mái. Ông nói sẽ chia sẻ việc nhà với tôi, nhưng ông làm việc gì cũng không tốt, thậm chí còn ảnh hưởng đến tôi. Chuyện này xảy ra nhiều lần, tôi không muốn để ông ấy làm việc nhà nữa.
Lúc đầu tôi nghĩ ông Hà cho tôi 8.000 NDT (khoảng 28 triệu đồng) một tháng là hào phóng. Chúng tôi sống cùng nhau, chi phí sinh hoạt chắc không quá nhiều, nếu biết cách lên kế hoạch tốt có thể tiết kiệm được một nửa. Đến khi thực sự chung sống, tôi mới biết việc phải chi 8.000NDT (khoảng 28 triệu đồng) là điều đương nhiên, thậm chí còn không đủ. Các con của ông Hà ngày nào cũng về ăn tối, ông nói rằng các con ông bận đi làm, ban ngày đã mệt mỏi về nấu ăn rồi, dù sao tôi cũng rảnh rỗi thì nấu thêm cho các con.
Khi có nhiều người, việc mua thêm đồ ăn là điều đương nhiên. Gia đình chúng tôi mỗi ngày phải chi hơn 100 NDT (khoảng 350.000 đồng) để mua đồ ăn. Nếu chỉ thế thôi thì chi phí sinh hoạt mà ông Hà đưa cho tôi là đủ rồi. Vấn đề là ông Hà thích đãi khách ăn tối, thỉnh thoảng lại mời một nhóm bạn về ăn tiệc. Ông ấy không đưa tôi thêm tiền nữa, tôi thường phải tự bỏ tiền ra mua bất cứ thứ gì.
2 tháng sau, tôi hối hận về quyết định chung sống với ông Hà, tôi tưởng ông là người đàn ông hiểu tôi và yêu tôi, tôi có thể chung sống hạnh phúc. Đến bây giờ, tôi ngày ngày làm việc vất vả, cuộc sống của tôi còn tệ hơn cả việc làm bảo mẫu nhưng bạn bè vẫn cho rằng tôi lấy chồng đại gia, sống cuộc sống rất hạnh phúc.
Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến tôi khóc! Chúng tôi chung sống chưa đầy 3 tháng và tôi đã quyết định chia tay. Hai ngày trước, tôi đã khóc và chia tay với ông Hà nhưng ông vẫn không đồng tình. Thay vào đó, ông nói rằng tôi không nghiêm túc trong mối quan hệ và lừa dối tình cảm. Tôi thật sự mệt mỏi.
Tôi chọn tìm bạn đời để không cô đơn trong những năm cuối đời. Tuy nhiên, sau khi tìm được, tôi nhận ra rằng thực ra không cần thiết, thay vào đó, tôi nên sống tự do theo cách mình muốn.