Góa chồng 5 năm thì ng-ã vào vòng tay cậu trai trẻ 25 t-uổi, tôi 65 mà như sống lại thời còn son, ngày chuẩn bị về ra mắt bố mẹ chồng tương lai, người yêu hỏi mượn tạm 100 cây vàng để lo làm ăn, tôi đắn đo mãi đồng ý để rồi.
Sống già nhân già nhân ngãi non vợ chồng với Thành được hơn nửa năm, thì Thành thủ thỉ rằng Thành muốn công khai tình yêu của chúng tôi với bố mẹ đôi bên để có thể cùng nhau đi đến hạnh phúc trọn đời.
Mẹ tôi kể rằng từ ngày bé tý tôi đã biểu hiện tính tình khác với những bạn gái cùng tuổi. Tôi không chơi búp bê mà chỉ thích bày biện các món đồ lặt vặt rồi tưởng tượng cảnh đi chợ, mua mua, bán bán. Có lẽ sự đam mê ấy đeo bám cho đến ngày tôi thi trượt đại học, để có cớ xin bố mẹ cho tôi lên chợ đường biên tự lập nuôi thân.
Bố mẹ ủng hộ bằng cách cho một số vốn để tôi thuê một cửa hàng nhỏ và cất hàng quần áo may mặc sẵn. Vốn có tuổi trẻ, lại nhanh nhạy trong nắm bắt thị hiếu của khách hàng nên các mẫu thời trang tôi chọn lựa kinh doanh đều thu hút được người tiêu dùng.
Tích tiểu thành đại, sau 7 năm miệt mài lao động tôi đã thay cái cửa hàng chật hẹp thành một cửa hàng rộng rãi. Không những bán lẻ mà tôi còn đổ buôn cho thương lái mang hàng về xuôi, nên thu nhập rất tốt. Một mình không kham nổi việc kinh doanh nên tôi tuyển thêm người làm. Tiêu chí chọn nhân viên của tôi là chỉ thuê người trung tuổi, bởi họ điềm tĩnh và có kinh nghiệm bán hàng, chỉn chu trong việc quản lý tài sản cho chủ và luôn ngăn nắp, sạch sẽ…
Nhưng không may vào thời vụ bận rộn nhất trong năm là dịp tết, thì một chú trong đội bốc xếp bị tai nạn giao thông phải nghỉ việc. Tôi đành bỏ quy định tuyển người trung tuổi để chấp nhận thuê một thanh niên từ dưới xuôi lên. Cậu trai tên Thành, 25 tuổi, khỏe mạnh cường tráng với vóc dáng cao ráo, nước da bánh mật, đôi mắt ấn tượng và nụ cười dễ mến.
Thành khiến tôi hài lòng ngay hôm đầu nhận việc. Cậu trai chẳng nề hà nặng nhọc, vất vả để hoàn thành gọn gàng nhanh chóng công việc được giao. Từ đồng cảnh do xa quê, xa người thân, tôi và Thành trở nên đồng cảm, gần gũi. Thỉnh thoảng do khối lượng hàng lớn, lại quá giờ cơm, tôi chủ động giữ Thành ở lại dùng bữa cùng tôi.
Một chiều muộn bị ngộ độc thực phẩm, cơn đau bụng dữ dội khiến tôi kiệt sức. Tôi chỉ kịp thều thào gọi điện cho Thành rồi lả đi vì mệt. Khi tỉnh lại thì tôi thấy mình đang nằm trong bệnh viện, ngồi cạnh tôi là Thành với ánh mắt đầy lo lắng, xót xa.
Tôi thực sự cảm động khi biết Thành đã thức trắng đêm để dõi theo từng giọt thuốc truyền cho tôi. Sau khi bình phục trở về cửa hàng, Thành không ngại điều tiếng mà đi chợ, đi mua thực phẩm bổ dưỡng, tự tay nấu cơm rồi kiên nhẫn dỗ dành tôi ráng ăn để có sức khỏe…
Rồi cái gì đến phải đến, tôi và Thành cùng cảm nhận không thể sống thiếu nhau. Ban ngày Thành vẫn là người làm thuê, nhưng ban đêm Thành là tình trẻ của tôi. Tôi không tiếc Thành bất cứ thứ gì, từ xe máy đời mới, thời trang hợp mốt đến tiền để Thành tiêu xài xả láng.
Sống già nhân già nhân ngãi non vợ chồng với Thành được hơn nửa năm, thì Thành thủ thỉ rằng Thành muốn công khai tình yêu của chúng tôi với bố mẹ đôi bên để có thể cùng nhau đi đến hạnh phúc trọn đời. Tôi hạnh phúc lắm, nghĩ mình đã bước vào tuổi 29 cũng không còn trẻ trung gì nữa mà kén chọn. Tôi chủ động đưa cho Thành một số tiền lớn để Thành về quê sửa sang nhà cửa của bố mẹ cho đàng hoàng, trước khi đón tôi về ra mắt nhà trai.
Thế mà Thành một đi không trở lại với tất cả tài sản tôi đã sắm cho Thành, cùng số tiền mồ hôi nước mắt sau hơn chục năm chắt chiu dành dụm buôn bán của tôi. Tôi đau khổ, bấn loạn vì ngoài số điện thoại không liên lạc được của Thành thì tôi chẳng biết phải tìm Thành ở đâu…