Chỉ vì lời trêu đùa “con sẽ bị ra rìa khi mẹ sinh em” mà tôi mất con gái một cách đầy đau xót

Con gái về nhà mếu máo: “Bác Hoa bảo bố mẹ ghét con nên không cho con ngủ chung. Có em Bo rồi con bị ra rìa, con không thích em”…

Ngay từ khi con gái mới được 1 tuổi mẹ chồng tôi đã muốn vợ chồng tôi đẻ tiếp. Bà mong có cháu trai, bà bảo:

– Đẻ luôn đi để lúc khỏe tao còn bế được cháu chứ mai kia yếu bọn bay có đẻ tao cũng không bế nổi.
– Mẹ cứ bình tĩnh để bé Bông lớn thêm tí đã chứ cháu còn nhỏ quá mà đã có em thì ϯội nó lắm.
– Gớm con gái nó khôn sớm lo gì. Với lại đẻ con trai sau nó nối dõi chứ con gái đi lấy chồng không phải chiều chuộng lắm.

Tôi chả hiểu sao đến giờ mẹ chồng còn cứ suy nghĩ kiểu trọng nam khinh nữ thế cơ chứ. Trong khi bà cũng có con gái đi lấy chồng, các cô ấy cũng vẫn tốt với mẹ chứ có phải bỏ mặc mẹ đâu.
Mẹ chồng giục thì cứ giục nhưng tôi chưa tính đẻ ngay. Vậy nhưng cứ thỉnh thoảng ra nhà chơi bà lại bảo con bé: “Bảo mẹ đẻ nhanh lên chứ cứ nuôi mình mày rồi có gì ăn hết phần em à”. Tôi nghe mà bực quá, con bé còn nhỏ có biết gì đâu nhưng nghĩ ϯội con vô cùng.

Mẹ chồng giục chán chưa thấy vợ chồng tôi sinh nên có vẻ cũng chán. Từ thúc em bà chuyển sang kiểu ngon ngọt. Tết đến bà mừng tuổi cho con gái tôi xong lại còn đưa thêm cho nó 1 cái phong bì nữa:

– Đây là bà mừng tuổi cho em của Bông nhé. Bảo mẹ đẻ em nhanh để còn được nhận nhiều mừng tuổi.
– Vâng ạ.
Thế là con bé về cũng bảo mẹ đẻ em bé đi để còn nhận mừng tuổi. Con được 4 tuổi thì tôi bầu em bé. Lúc tôi bầu là con trai thì cả chồng và nhà chồng đều mừng, mẹ chồng suốt ngày bắt tôi giữ gìn cẩn thận. Có lần đêm ngủ chẳng may con gái ngủ mơ đạp vào bụng mẹ 1 cái. Theo phản xạ tôi kêu “á” 1 tiếng. Vậy mà sáng hôm sau chồng đòi cho con ngủ riêng luôn.

Anh dứt khoát quá nên tôi đành cho con ngủ riêng nhưng thương con còn nhỏ tôi không thể làm thế được. Tôi vẫn để con ngủ cùng mình nhưng cẩn thận để cái gối ôm giữa 2 mẹ con lúc con đã ngủ say.
Rồi cũng tới ngày tôi sinh bé thứ 2. Lúc này giường chật, và cũng khó để con gái ngủ cùng nữa nên tôi đành phải cho con ngủ riêng. Nghĩ chồng sẽ ngủ cùng con cho con đỡ sợ nhưng chỉ được 2 hôm là anh lại vào với con trai, tôi thì bận chăm con nên cũng không có thời gian để ý tới con gái nữa.



Nhiều đêm nghe tiếng con thút thít khóc ở phòng bên cạnh nhưng nghĩ muốn để con rèn tính tự lập nên tôi không chạy sang. 1 lát thấy con hết khóc thì tôi ngủ tiếp.
Mấy hôm sau trong lúc đang cho con bú thì thấy con gái về nhà khóc mếu máo:

– Mẹ ơi bác Hoa bảo bố mẹ sinh em Bo rồi chị Bông sẽ ra rìa. Có phải thế không mẹ?
Tôi không nói gì chỉ cười vì nghĩ con còn bé nói con cũng chả hiểu. Nhưng rồi con lại hỏi tiếp:

– Có phải vì không yêu con nữa nên bố mẹ mới để con ngủ riêng 1 mình đúng không? Còn em Bo thì được cả bố lẫn mẹ ngủ cùng.
– Thì em còn nhỏ bố mẹ phải chăm em mà. Mẹ đã chăm con gần 5 năm rồi còn gì. Giờ con lớn hơn con phải ngủ riêng là đúng rồi.
– Không phải vì bố mẹ ghét con nên không cho con ngủ chung. Có em Bo rồi con bị ra rìa, con không thích em…

Rồi con bé khóc chạy ra ngoài. Cứ nghĩ con mới 5 tuổi nghe hàng xóm trêu thì tủi thân tí rồi thôi chứ đâu biết nghĩ ngợi gì. 1 lát nó quên là lại tươi cười chơi với bọn trẻ con ngoài ngõ thôi. Thế nhưng lúc lâu sau không thấy con về, tôi bảo chồng chạy ra ngoài gọi thì anh bảo không thấy con đâu.

Hỏi nhà chị hàng xóm thì chị ấy nói khoảng hơn tiếng trước con vẫn chơi bên chị, lúc bác ấy và mọi người trêu là: “Bố mẹ sinh em Bo rồi chị Bông sẽ ra rìa” thì con về nhà, chị ấy tưởng con về rồi. Cả nhà tôi hoảng hốt đi tìm nhưng đến tối vẫn chẳng thấy con đâu…

Tôi ôm con nhỏ cứ đứng ngoài cửa thẫn thờ nhìn con, không biết con tôi đi đâu mà giờ này không về. Tôi làm mẹ mà không để ý con, tưởng con không hiểu nhưng thật ra là con hiểu hết mọi chuyện. Những hành động hàng ngày mọi người dồn hết tình yêu thương cho đứa em mới sinh rồi những câu nói của hàng xóm đã khiến con nghĩ rằng, con bị bỏ rơi, bố mẹ không thương con nữa…

Lúc này tôi chỉ cầu mong con đi đâu đó rồi sẽ quay về, mọi người sẽ tìm thấy con tôi. Nhưng 3 ngày sau vợ chồng tôi mới nhận được tin con. Con tôi ngã sông, người ta tìm thấy chiếc dép của con cách nơi tìm thấy con 3 km. Tôi đau đớn tột cùng ngày mọi người đưa con về nhà. Ước gì thời gian quay lại tôi sẽ không để con ngủ riêng, tôi sẽ yêu thương chăm sóc con như ngày tôi chưa sinh ra con trai thứ 2. Nhưng tất cả đã quá muộn, tôi mãi mãi mất đứa con gái 5 tuổi rồi….