Osin 26t ngày nào cũng vào phòng con trai bị l/i/ệ/t 2 tiếng đồng hồ, khi trở ra bộ dạng rũ rượi, mồ hôi nhễ nhại, 4 tháng sau cô ta b/i/ến m/ấ/t, tôi về tận quê tìm thì thấy…

Lần này bà phải bắt cô ta khai hết xem thời gian qua đã lấy cắp những gì của nhà bà. Vì bà có nhiều đồ cũng không kiểm soát được. Ai ngờ vừa mới bước chân vào cổng nhà Huê bà Hậu choáng váng khi thấy…

Ô sin ngày nào cũng vào phòng con trai 2 tiếng đồng hồ - Hình 1

 

ảnh minh họa

Bà Hậu chỉ có Thành là con trai duy nhất, chồng bà mất năm con lên 10 từ đó bà ở vậy nuôi con khôn lớn trưởng thành. Bà dồn tất cả tâm huyết t.iền bạc lo cho con trai ăn học. Năm 18 t.uổi Thành đỗ 1 trường đại học có tiếng ở thành phố với số điểm khá cao. Con trai trở thành niềm tự hào và sự hãnh diện của bà Hậu.

Nhưng không thể nào ngờ vừa mới nhập học được 2 tháng thì t.ai n.ạn kinh hoàng đã ập đến với con trai bà. Sau t.ai n.ạn Thành đang từ 1 thanh niên đẹp trai nhanh nhẹn hoạt bát trở thành 1 người tàn phế nằm bất động 1 chỗ. Có bao nhiêu t.iền bà Hậu dành hết chữa bệnh cho con nhưng 5 năm trời như thế vẫn chẳng có tiến triển gì cả. Bà đành chấp nhận thực tại đứa con trai bà tàn phế suốt đời.

5 năm sau đó bà mới tập trung trở lại công việc buôn bán ngày trước. Bà thuê 1 người giúp việc cho con trai mình để bà có nhiều thời gian lo cho công việc hơn. Bà dự định sang năm sẽ đưa Thành ra nước ngoài 1 chuyến nữa. Tuy nhiên bà Hậu khá khó tính, luôn muốn con trai được chăm sóc chu đáo nên 5 năm qua đã có tới hàng chục người giúp việc tới xin làm nhưng bà chỉ tin tưởng giao trách nhiệm cho người phụ nữ hơn bà 5 t.uổi, bà ấy góa chồng.

Ô sin ngày nào cũng vào phòng con trai 2 tiếng đồng hồ - Hình 2

Song dạo đó công việc của bà lu bù nên bà đành để Huê – cô giúp việc mới trẻ hơn con trai bà 3 t.uổi tới làm. (Ảnh minh họa)

Tuy nhiên mấy tháng trước bà ấy phải về quê gấp vì chồng t.ai n.ạn. Bà Hậu phải tìm người giúp việc thay thế, nhờ người hàng xóm giới thiệu được cho 1 cô gái trẻ nhưng thấy cô ta trẻ quá bà Hậu lại ái ngại. Song dạo đó công việc của bà lu bù nên bà đành để Huê – cô giúp việc mới trẻ hơn con trai bà 3 t.uổi tới làm.

Huê được cái cũng nhanh nhẹn tháo vát nên những ngày đầu đã chiếm được cảm tình của bà Hậu. Tuy nhiên 5 tháng trôi qua tự dưng bà phát hiện được điểm xấu của ô sin trẻ đó là mỗi ngày sau khi dọn phòng và lau mặt lau chân tay cho con trai bà xong thì chiều chiều Huê lại thường vào phòng con bà 1 khoảng thời gian khá lâu, tầm 2 giờ. Theo thói quen bình thường thì đó là giờ Thành ngủ??

Vậy Huê vào phòng cậu chủ để làm gì?? Chỉ có thể là lục lọi rồi lấy cắp đồ đạc mà thôi. Dù chưa thấy mất mát gì nhưng bà Hậu đã đề phòng nên cấm không cho Huê vào phòng con trai bà ở khung giờ đó nữa. Thậm chí bà còn dọa lắp camera theo dõi khiến Huê sợ dúm dó. Tuy nhà chưa hề mất của gì nhưng bà Hậu cũng đã nghĩ tới chuyện thay ô sin mới.

Đúng là công việc bộn bề cứ cuốn bà đi nên cũng chưa tìm người thay được. Mà lần này bà muốn tìm người tin cậy để đỡ mất công tuyển người đi tuyển người lại. Cô ô sin từ ngày đến nhà bà làm thì cứ béo ra trông thấy, khéo đồ mua về toàn cô ta ăn chứ con bà được ăn gì. Nhưng rồi chưa kịp tuyển người mới thì 1 ngày ở công ty riêng trở về bà Hậu c.hết điếng khi ô sin đột ngột biến mất khỏi nhà bà sau 4 tháng kể từ ngày bà phát hiện Huê có ý định lục lọi ăn cắp đồ.

Bà gọi điện thoại thì thuê bao của Huê không liên lạc được. Con trai bà thì cũng không hay biết Huê đi đâu nhưng Thành cứ giục bà tìm Huê về. Nghĩ con trai biết Huê trộm đồ mang đi nên mới bắt bà tìm bằng được ô sin về nên bà Hậu cũng quyết tâm làm rõ mọi chuyện.

Chỉ 10 ngày sau bà đã tìm về được tận nhà của Huê. Lần này bà phải bắt cô ta khai hết xem thời gian qua đã lấy cắp những gì của nhà bà. Vì bà có nhiều đồ cũng không kiểm soát được. Ai ngờ vừa mới bước chân vào cổng nhà Huê bà Hậu choáng váng khi thấy cảnh tượng đó bên trong nhà.

Huê ngồi giữa nhà vén áo cho con bú. Cô ta sinh con?? Cô ta sinh con thật sao?? Ở nhà bà mà cô ta ăn nằm với ai?? Bà Hậu lao thẳng vào giữa nhà, vừa nhìn thấy bà chủ Huê ôm chặt lấy con quỳ sụp xuống:

– Xin bà tha tội, bà đừng bắt con của cháu đi. Chỉ là cháu trót dại với cậu chủ nhưng đ.ứa b.é không có tội, nó là con cháu.

– Cái gì?? Cô vừa nói cái gì?? Nó là con thằng Thành ư??

Bà Hậu nhìn thấy cái bớt ở tai thằng bé giống hệt của con trai mình, cả đôi mắt cái miệng kia nữa thì thẫn thờ. Có lẽ nào lại như thế, nó là cháu của bà ư?? Thành bắt bà tìm bằng được cô giúp việc về là vì lẽ này ư?? Bà Hậu ôm chặt lấy Huê: “Tôi không trách cháu đâu, hãy thu xếp đưa con về cùng tôi, tôi muốn có trách nhiệm với cháu nội mình. Cảm ơn cô đã không để nhà tôi tuyệt tự”.