Ngày mẹ mất, ai cũng khóc đỏ cả mắt, chỉ có mình cô con gái út là nín thinh

 

Đến tang nhà ai nhưng chưa có nhà nào có cảnh tượng lạ lùng như gia đình này. Đám tang mẹ mất, trong khi anh chị em thì khóc lóc vật vã nấc lên nấc xuống tưởng chừng sắp ngất thì cô con gái út.

Đứng sâu trong góc nhà mắt chẳng nhỏ lấy một giọt, cứ đứng nhìn trân trân về một hướng.

Nhà cô đông anh chị em, cô là con gái út trong nhà, anh chị đều là những người học cao và thành đạt trên thành phố. Cô từ nhỏ đã nhỏ người, ốm yếu, bệnh tật triền miên nên không thể đi học như bạn bè đồng trang lứa.

Bố mẹ thấy cô như vậy cũng chẳng ép con đi học làm gì cho cực khổ, cô cứ như vậy lớn lên bên cạnh phũng dưỡng bố mẹ. Anh chị cô càng lớn, ai cũng muốn lên thành phố học hành rồi định cư tại đấy không về.

Căn nhà rộng ngày nào càng ngày càng trở nên trống trải và thiếu thốn, chỉ còn lại cô và 2 ông bà. Nhiều lần bố mẹ giục cô đi lấy chồng nhưng cô đều gạt đi nói không muốn lấy, bố mẹ già rồi, anh chị thì ở trên thành phố hết cả, giờ cô đi lấy chồng thì ai ở bên cạnh chăm sóc hai người bây giờ.

Mẹ ốm nặng một thời gian dài, cô gọi điện cho anh chị biết bao nhiêu cuộc nhưng chẳng khi nào gặp được ai cả. Mọi người mỗi tháng chỉ gửi về nào là thuốc bổ, rồi nhân sâm các thể loại nhưng chẳng thấy bóng dáng một người nào.

Bố mẹ cô suốt ngày buồn bã nhắc đến anh chị lớn nhưng cô cũng đã cố hết sức rồi, khuyên nhủ hết nhẽ nhưng mọi người lúc nào cũng lấy công việc ra làm cái cớ để tránh phải về nhà.

– Thế anh chị có định về thăm bố mẹ không? Em gọi bao nhiêu cuộc rồi sao mọi người chẳng nghe lấy một lần. Bố mẹ giờ già yếu lắm rồi, em không muốn cứ phải khiến mọi người khó xử đâu nhưng bố mẹ nhắc anh chị nhiều lắm. Mẹ giờ cứ ho suốt, em lo lắm. Anh chị về mau đi.

– Anh chị đã bảo bận rồi mà em không hiểu sao? Em có phải đi kiếm tiền về nuôi gia đình đâu mà em hiểu được đồng tiền nó khó kiếm như thế nào. Bố mẹ già rồi, ốm đau một chút cũng là chuyện bình thường thôi. Có gì báo lại sau nhé.

Rồi mẹ cũng qua đời, cô gọi điện báo tin này cho anh chị thì mới thấy họ cuống quýt lên nhưng không phải là thương mẹ mà là để gọi điện cho bạn bè, cơ quan đến phúng viếng rồi thuê đồ tang lễ… Nhìn cảnh ai cũng tất bật chuẩn bị cho đám tang hoành tráng mà cô chẳng cảm thấy cần vội vàng gì, cứ ngồi bên cạnh xác mẹ lạnh ngắt mà ngắm bà một lúc lâu, chẳng thiết tha làm chuyện gì.

Một khung cảnh trái ngược xảy ra ở đám tang nhà bà, trong khi mấy anh chị lớn thì khóc lóc vật vã, lăn lê bò ra nền đất thì cô con gái út mặt lạnh tanh đứng đó, chẳng nói chẳng rằng, cứ nhìn trân trân về một hướng, chẳng màng đến ai. Thấy mọi người bắt đầu xì xào bàn tán, anh chị cô vội quay sang nói nhỏ trách mắng em: “Mau khóc đi, mọi người đang nhìn kia kìa. Mẹ nuôi em bao năm sao giờ em lòng dạ sắt đá thế, chẳng nhỏ lấy một giọt nước mắt cho bà như thế mà được à”

Nghe thấy mọi người mắng mình, cô vẫn chẳng buồn nói gì, lúc này bố từ trong buồng bước ra, chứng kiến ngay từ đầu mọi chuyện bèn nói lớn:

– Việc gì nó phải khóc, nó chăm sóc bà ấy suốt bao nhiêu năm. Nước mắt rơi cũng quá đủ rồi, khi mẹ chúng mày còn sống thì chẳng bao giờ thấy chúng mày chăm sóc vậy mà khi chết sao khóc to thế.

– Chúng mày không thấy xấu hổ với bà ấy sao, toàn những giọt nước mắt cá sấu chỉ để mua vui cho thiên hạ, chúng mày giả nhân giả nghĩa ở đây để được cái gì chứ. Mẹ chúng mày mất cứ ngóng mãi các con về mà có được đâu. Giờ thì chúng mày ở đây khóc lóc “sao mẹ không đợi chúng con về sao?”. Bà ấy không đợi nổi đâu.

– Em gái mày lòng dạ sắt đá cái gì, nó bỏ biết bao mối nhân duyên chỉ để ở lại chăm sóc 2 cái thân già này, lúc đó chúng mày ở đâu. Chúng mày câm hết mồm lại cho tao, đứa nào khóc nữa cút hết ra khỏi nhà. Tao không muốn nhìn chúng mày giả dối trước bài vị của bà ấy đâu.

Lời bố tôi vừa dứt thì cô mới bật khóc nức nở, tiếng khóc của cô nghe đau đớn và đắng nghẹn khiến bầu không khí tang thương trở lại trong nháy mắt nhưng lúc này anh chị cô chẳng còn ai dám nhỏ ra một giọt nước mắt nào. Họ xấu hổ cúi gằm mặt xuống đất chẳng nói nổi lời nào.