Trước những lời chỉ trích thậm tệ của mọi người về người đàn bà bỏ chồng theo trai thì chồng tôi lại bênh chị. Anh nói câu này khiến anh trai anh tức giận còn bố mẹ chồng cứ khóc.
Mang tiếng là vợ nhưng tôi như người thừa trong nhà, không nhận được sự quan tâm của chồng mình. Anh luôn thờ ơ, vô tâm thậm chí là gắt gỏng và luôn so bì tôi với chị Lan – chị dâu. Chồng tôi rất thần tượng chị Lan. Anh luôn nhắc về chị với ánh mắt vui vẻ, đầy hân hoan, hết lời ca ngợi chị. Còn tôi, anh luôn chê, luôn bắt tôi phải nhìn chị làm tấm gương mà học hỏi, làm theo.
Chồng thần tượng chị dâu như vậy nhiều khi tôi ghen, khó chịu với chị Lan. Chị ấy đẹp hơn tôi, chịu khó làm việc nhà hơn tôi thật nhưng chị ấy lầm lì, ít nói và mặc lúc nào cũng buồn rầu khắc khổ. Cả nhà chồng chẳng ai ưa chị Lan, trừ mỗi chồng tôi. Trái ngược với em trai, anh chồng lại luôn cay nghiệt với vợ. Chưa bao giờ tôi thấy anh nói lời ngọt nhẹ hay thể hiện tình cảm với vợ.
Sống sát nhà nhau, vợ chồng anh chị thế nào tôi biết hết. Nhưng cũng vì sát vách chồng luôn nói tôi không bằng một góc của chị Lan, lấy vợ lấy được người như chị Lan thì mát mặt cả đời. Tôi đi làm quần quật kiếm tiền nuôi cả con, chồng chỉ nuôi bản thân mà lại chê, coi thường vợ như vậy.
Chị Lan đã làm dâu được 7 năm rồi. Anh chị mới đẻ một đứa con gái và chưa thấy đẻ tiếp. Vợ chồng chị cũng cãi vã, mâu thuẫn liên miên. Mỗi lúc vợ chồng anh chị cãi nhau, chồng tôi lại vội sang bênh và tâm sự với mọi người anh quý chị, coi chị như chị ruột của mình vậy.Cuộc sống yên ả, bình thường ấy bỗng một ngày cả nhà chồng tôi náo loạn lên vì chị dâu bỗng ôm con bỏ đi theo trai. Chị đi không báo cho ai biết, chỉ để lại mỗi mảnh tờ ly hôn đã ký cho chồng. Vài người ở bến xe thấy chị được người đàn ông trung tuổi đến đón, lên chuyến xe đi Hà Nội. Bố mẹ chồng, nhất là anh chồng tôi sốc, bất bình lắm. Họ dùng những lời lẽ nặng nề nói về chị dâu. Đàn bà bỏ chồng theo trai thì không còn gì để nói nữa rồi.
Trước sự chỉ trích, phê phán của mọi người với chị dâu thì chồng tôi bất ngờ đập bàn nhìn thẳng anh trai mà gay gắt: “Có người chồng cờ bạc, vũ phu như anh thì vợ nào cũng sẽ ngoại tình mà thôi! Chị dâu chịu đựng 7 năm nay là quá đủ rồi! Chị bỏ đi tất cả là do anh mà ra, chẳng ai sống nổi trong địa ngục trần gian cả đời được. Lẽ ra chị ấy nên đi từ lâu rồi”.
Chồng nói thế, anh trai tôi giận tím mặt mà mắng em, cấm chồng tôi can thiệp vào chuyện nhà mình. Sợ anh em có chuyện, bố mẹ khóc lóc khuyên can hai anh em nhưng ai cũng hiểu lời chồng nói. Đúng thật là anh chồng tệ bạc thật. Anh ấy làm được đồng nào là “nướng” hết vào cờ bạc, thậm chí có lần bố mẹ tôi phải bán đất trả nợ cho con trai. Bao nhiêu tiền tiết kiệm cũng ra đi hết vì trò đỏ đen ấy.
Mỗi lần thua bài, không có tiền trả nợ anh lại về lôi vợ ra đánh, bắt chị dâu phải đi vay tiền cho anh trả nợ, thậm chí là lấy tiền nhà ngoại. Không thích chị dâu nhưng tôi cũng xót xa khi lúc nào trên người chị Lan cũng có vết bầm tím vì bị đánh. Vợ chồng chị ở với nhau 7 năm, tài sản trong nhà chẳng có gì hết. Mọi đồ đạc có giá trị anh chồng đều bán đi hết rồi.Chị dâu bỏ đi hơn một tháng, anh chồng có tìm nhưng chị không về. Lần này chị nhất quyết đi bằng được, còn chồng tôi thì cứ buồn rười rượi. Bố mẹ chồng không cay nghiệt với chị nữa mà đâm ra trách con trai tệ bạc, ngu dại quá vợ mới bỏ. Ngẫm lại thì tôi thấy chị dâu khổ, làm vợ mà bị hành hạ, bạc đãi suốt bao năm nhưng tôi lại càng bực hơn khi lúc nào chồng cũng chê tôi, so sánh với chị dâu.
Anh chồng từ ngày vợ bỏ có vẻ đã nhận ra sai lầm, anh không cờ bạc nữa chí thú làm ăn hơn. Nhưng anh lại hút thuốc, cafe nhiều và già đi trông thấy. Phải chăng đàn ông mất vợ rồi mới hối hận, mới tiếc nuối và nhận ra mình đã quá sai.