Khi lũ lụt ghé qua – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Lũ lụt ghé qua tình làng nghĩa xóm cũng trở nên khắn khít hơn.“Lúc khó khăn giúp nhau qua lại thôi, hàng xóm cả mà, để tâm làm gì mấy chuyện ấy”, giọng má tôi nhỏ lại.

Ba kêu vọng ở đầu bên kia: “Nhỏ, lấy chiếc ghe trên chái bếp xuống để đi bãi bắt dế”. Em trai tôi nhanh chóng dừng lướt điện thoại để chìu theo ý ba. Mà thực ra trong bụng nói ưng lắm rồi, tôi biết nó chỉ chờ cái giây phút bơi ghe ra giữa dòng đồng, tận hưởng khí trời, nước non mùa lụt mà thôi.

Biển nước mênh mông trải dài xa tít. Ở quê tôi nhà nào cũng bị “ông bà thủy” ghé thăm ít nhiều. Nhà tôi nước dâng lên hơn 1m, mặc dù khi xây nhà ba đã tinh ý đổ nền móng khá cao. Sau nhiều giờ dọn dẹp, kê mọi thứ lên cao, mọi người ai nấy đều phờ phạc vì mệt.

Tùy thuộc vào con nước lên nhanh hay lên chậm mà công tác dọn nhà có khẩn trương hay không. Có những khi lụt chỉ lên báo động 1- 2 thì hầu như nhà nào quê tôi cũng biết nước chỉ ngập những đoạn đường thấp nhất làng, mọi người vẫn có thể đi lại được, không hề hấn gì. Những lúc như thế, các cô chú anh chị trong làng còn hay tụ tập lại xem nước ở đầu dốc nhà tôi, rồi sẵn chào hỏi đôi câu như thể lâu lắm rồi mới gặp. Rồi sẵn câu chuyện, má với các cô ngồi tám rôm rả, còn các chú các anh cũng tranh thủ tán gẫu bên ly rượu gạo trong cái se se lạnh của mưa miền Trung, lúc nhẹ nhàng, lúc dữ dội.

Khi đài báo lũ dâng cao hơn, ai nấy bắt đầu lo lắng trong dạ. Do nằm trong vùng rốn lũ, nên chỉ cần mưa kéo dài là quê tôi ngập lụt ngay. Má tôi là người lo lắng nhất nhà, mỗi độ như vậy nhìn má thương lắm, cứ nằm trằn trọc, trở mình liên tục, thỉnh thoảng lại ngồi dậy cầm đèn pin đi soi nước dâng tới đâu. Cánh đàn ông trong làng mùa lũ lụt thường rủ nhau ra bãi, nơi để họ tha hồ vẫy vùng trong những ngày cùn chân, không di chuyển đi đâu được bởi lụt lội. Nếu hên còn có thể tìm được bữa ngon cho gia đình.

Vài tiếng sau, ghé mắt nhìn xa xa, tôi và má nhận ra chiếc ghe nhà mình đã quay về. Trên ghe còn chở một con bê nhỏ, từ xa đã nghe thấy tiếng ba vang vọng: “Con bê xóm trên bị trôi xuống đây, may còn sống. Vớt về đây, mấy hôm nữa ai xin thì trả lại”. Rồi ba với mấy chú đem từ ghe xuống bao nhiêu là thứ, một nhúm rau tươi, mấy trái đu đủ ươm ươm sắp chín và một bao tời dế. Dế là đặc sản quê tôi, hình như có chỉ sinh sản nhiều vào mùa lũ lụt hay sao ấy, mỗi năm chúng tôi chỉ thưởng thức được một đôi lần như vậy thôi.

khi-lu-lut-ghe-qua-cau-chuyen-nhan-van-dang-ngam

“Anh Bảy ơi, có người xóm ngoài gọi nhờ chở giúp bé Hiền, con gái chị Ba Yên qua trạm xá, hình như nó chuyển dạ sắp sinh”, cậu Ban nói to từ nhà đối diện. Bé Hiền nhà gần ngoại tôi, vài lần không biết vô tình hay cố ý, nước sinh hoạt từ nhà nó chảy lai láng, tràn hết qua nhà ngoại tôi, bốc mùi hôi khó chịu. Mẹ tôi thấy vậy sang nói chuyện thì nó đành hanh chửi lại, rồi để bụng thù dai. Có đợt ông ngoại không được khỏe, con cháu bận việc không về, mẹ không biết đi xe nên nhờ nó: “Con có đi ăn sáng thì mua giúp ông ngoại tô cháo với ít thuốc cảm nghe”. Ấy thế mà nó dửng dưng, mặt lạnh tanh bảo: “Không rảnh!”.

Ba nghe vậy nhanh chóng thay bộ đồ ướt nhẹp rồi bơi nghe đi về hướng nhà bác Ba. Mẹ con tôi ở nhà mà xót xa, cầu trời khẩn Phật cho nước dừng lại. Nhà bà Ba xưa giờ bám ruộng, bám cồn nổi làm ăn. Chồng mất sớm, bác một mình bươn chải, lo lắng cho đứa con gái duy nhất. Nhưng con Hiền không biết thương mẹ, không học hành tử tế, suốt ngày chỉ lo đua đòi với bạn bè rồi không may có bầu, mà nghe đâu thằng kia nghe tin đã cao chạy xa bay…

Lụt xuống dần rồi, mọi người sau khi dọn dẹp nhà cửa xong xuôi thì tụ tập lại từng tốp để dọn đường làng ngõ xóm. Dì Năm xóm ngoài cũng xúm vào phụ, chỗ gần nhà tôi trũng nên bùn đóng thành lớp dày cộm. “Con Hiền mẹ tròn con vuông rồi, lũ lụt lớn quá không chở đi viện, sinh ở trạm y tế, may mà an toàn. Cái con sống không được lòng ai. Chị Ba có mình nó, cũng mong nó có chỗ nương tựa khi về già, thế mà giờ phải cong lưng nuôi cả mẹ cả con. Sáng nay nhà không có gì ăn, sinh đẻ mới dậy mà phải ăn cơm với nước mắm, khổ lắm”, tiếng dì Năm thở dài nói.

Má tôi nghe thấy chạy vào nhà bỏ chục trứng gà với lon sữa ông thọ vào bao đưa cho dì Năm. “Bình thường, con Hiền có vẻ không ưa nhà chị, đi kể đông tây đủ thứ, tôi tưởng chị ghét nó lắm chứ!”, dì Năm cầm đồ trên tay nói với má tôi như vậy.

“Lúc khó khăn giúp nhau qua lại thôi, hàng xóm cả mà, để tâm làm gì mấy chuyện ấy. Nó vậy chứ cũng tội nghiệp lắm, thiếu vắng cha từ bé…”, giọng má tôi nhỏ lại.

Nắng chiếu rọi khắp mọi nẻo đường, bùn non sau cơn lũ lụt cũng đã được dọn sạch sẽ, từng nẻo đường lại sáng sủa, sạch bóng tinh tươm. Má bảo tôi chở đi chợ để mua ít thức ăn ngon ngon, bù lại cho những ngày thiếu thốn, cực nhọc vì lũ lụt. Thấy con Hiền từ xa, má vội mua cái giò heo chặt nhỏ rồi treo lên xe cho nó. Lúc con Hiền từ chợ bước ra, ánh mắt nó khựng lại trong chốc lát khi nhìn về phía má, rồi mắt nó rưng rừng rồi thốt lên: “Con cảm ơn dì!”.

Xem thêm: