Hơn 10 năm kể từ lúc tôi và chồng cũ ly hôn, bên nhà nội chưa từng hỏi thăm mẹ con tôi lấy một lần. Tôi đến với chồng như thế nào thì rời đi như vậy. Gần như chỉ có hai bàn tay trắng, và thêm 2 đứa con đang tuổi ăn tuổi lớn nữa.Thỏa thuận lúc ly hôn là mỗi tháng chồng chu cấp 40 triệu cho 2 đứa ăn học. Ở thủ đô đắt đỏ thì nói thật từng ấy tiền không đủ với các con, nên tôi đã quyết định nghỉ làm văn phòng để mở spa riêng. Ngày trước gia đình chồng coi thường tôi vì chỉ làm công ăn lương mỗi tháng 12 triệu, nhà họ giàu nên số tiền ấy chỉ bằng tiền điện nước lặt vặt nọ kia thôi. Mẹ chồng còn cho tôi thêm mỗi tháng hẳn 1 triệu, xong đi khoe khắp nơi là con dâu ăn bám nhà chồng.
Tôi chịu đựng sự ngang ngược của gia đình chồng suốt bao năm. Cho đến khi con gái lớn được 7 tuổi thì tôi quyết định chấm dứt cuộc hôn nhân tồi tệ ấy. Chồng tôi vẫn rất yêu thương vợ con, nhưng vì anh quá nhu nhược khiến tôi sống không hạnh phúc nên kết cục vẫn phải đưa nhau ra tòa.Giai đoạn đầu mở spa khá chật vật, tôi phải đi vay mượn khắp nơi và gồng lỗ đến mức suýt phải từ bỏ. Nhưng tôi cố chấp theo đuổi đam mê, cố chấp với việc chứng minh cho những người từng coi thường mình rằng cuộc sống 3 mẹ con vẫn ổn, nên cứ kiên trì chăm chút cho cái spa nhỏ. Qua 2 năm thì nó cũng thành công, tôi còn mở được thêm một cơ sở spa nữa ở tỉnh khác.3 mẹ con chuyển sang thuê một căn chung cư tiện nghi hơn, gần spa và gần trường lũ trẻ đi học. Được cái 2 con gái của tôi khá tự giác, chúng được tôi dạy dỗ rất cẩn thận, biết tự chăm sóc bản thân và sống rất tình cảm.
Khi đã tự chủ độc lập kinh tế tốt hơn xưa thì tôi cũng dần trở nên mạnh mẽ hơn. Quan điểm sống và tư duy tình cảm của tôi không còn giống như trước nữa. Tôi cũng thử quen thêm vài người nhưng họ đều than rằng tôi cá tính quá, thẳng thắn và quá sòng phẳng khiến họ không thoải mái khi hẹn hò. Vậy là tôi quyết định độc thân.
Tôi cứ ngơ ngẩn như người mất hồn suốt cả đoạn đường từ lớp yoga đến trường của các con. Chúng nó cách nhau 2 tuổi thôi nên học chung một chỗ. Lúc tôi báo tin bố mất thì cả 2 đứa đều sốc đến nỗi khóc òa lên. Chúng không gặp bố thường xuyên vì chồng cũ của tôi quá bận bịu. Nhưng từ bé đến giờ bố chúng cũng yêu thương con không kém gì tôi…Lúc đến dự đám tang, tôi có chào hỏi các thành viên bên nhà chồng cũ. Tuy nhiên họ vẫn thái độ với tôi và không hề đáp lời. Ông bà nội cũng không niềm nở với 2 đứa cháu gái.
Chỉ có một người bác họ vẫn nói chuyện bình thường với tôi, và bác tiết lộ thêm cho tôi biết rằng chồng cũ từng bị bố mẹ ép tái hôn nhiều lần chỉ để kiếm một đứa cháu trai nối dõi. Với tính cách của anh ấy thì dĩ nhiên là không chịu theo sắp đặt của bố mẹ. Anh ấy nói 1 vợ cũ và 2 con là quá đủ rồi.Khi còn sống chồng cũ từng đưa tôi một bản thỏa thuận bí mật. Đó là tôi chăm lo cho lũ trẻ đến hết cấp 3, còn sau đó anh ấy sẽ lo cho chúng đi du học. Anh đã tích góp khá nhiều cho 2 cô con gái, riêng khoản tiền dự trù cho các con ra nước ngoài là gần 2 tỷ rồi. Sau khi anh mất đột ngột thì trợ lý đã âm thầm mang một số đồ đạc quan trọng của anh qua cho tôi, trong đó có chiếc thẻ ngân hàng giữ toàn bộ tiền du học mà chồng cũ đã hứa.
Mật khẩu tài khoản anh ấy đã nói cho tôi từ lâu. Hình như chồng cũ biết rõ tình trạng sức khỏe của bản thân nên anh ấy chuẩn bị sẵn rất nhiều thứ. Sau ly hôn tôi vẫn
khuyên anh đừng lao lực quá nhiều vào công việc, song chồng cũ nói không có vợ con thì anh chỉ còn biết bận rộn để quên đi nỗi buồn.
Tôi rất tôn trọng anh vì nhân cách cao thượng. Tuy anh ấy không làm tốt trách nhiệm của một người chồng, nhưng mọi thứ khác tôi đều ngưỡng mộ anh. Tôi đã may mắn làm vợ anh trong khoảng thời gian ngắn, cũng từng có những kỷ niệm hạnh phúc khó quên. Khi quyết định chia tay tôi cũng đau khổ lắm. Nhưng tôi cần giải thoát bản thân khỏi những uất ức đè nén từ phía gia đình chồng. Lựa chọn nào thì cũng cần phải hy sinh, thà tôi chọn tự do còn hơn cắn răng ở lại ngôi nhà vô cảm đó.
Tôi giữ gìn số kỷ vật ít ỏi chồng cũ để lại cho các con và khoản tiền anh dành riêng cho chúng. Tôi tưởng thỏa thuận bí mật về chuyện 2 con đi du học chỉ có tôi và chồng cũ biết. Song không hiểu bằng cách nào mà nhà chồng cũ lại phát hiện ra số tiền đó, rồi họ kéo đến tranh giành như trấn lột ngay trong tiệc
sinh nhật của con gái lớn.
Chờ đợi mãi mới đến ngày con gái đầu lòng tròn 18 tuổi, tôi đã mời họ hàng bên ngoại và một số bạn bè thân thiết của các con đến dự tiệc tại nhà hàng. Khi chúng tôi đang vui vẻ chụp ảnh kỷ niệm thì bỗng dưng bố mẹ chồng cũ xuất hiện.
Họ mang bộ mặt hầm hầm tức giận đến tìm tôi. Mẹ chồng cũ nằng nặc đòi tôi trả lại chiếc thẻ, khẳng định con dâu cũ không có quyền giữ tài sản của con trai quá cố nhà họ.
Dĩ nhiên là tôi không đưa rồi. Tôi bảo ông bà rằng mình có đủ chứng cứ hợp pháp để sở hữu số tiền do chồng cũ đưa, và mục đích của số tiền đó cũng rất minh bạch chứ tôi đâu có tư lợi chút nào. Tôi cũng không hề lừa đảo chồng cũ, bản thỏa thuận nuôi con của chúng tôi được lập khi anh ấy hoàn toàn tỉnh táo. Tôi cũng chưa từng thao túng anh để lấy bất kỳ thứ gì. Lúc rời khỏi nhà chồng tôi chỉ xách mỗi cái vali quần áo và đồ đạc của 2 con, đến vàng cưới với nhẫn cưới tôi còn trả lại đầy đủ cơ mà!
Bố mẹ chồng cũ đuối lý nên giận đỏ cả mặt. Tôi cảm giác như chỉ cần một cái cớ mong manh là họ sẽ đổ lỗi ngay cho tôi, rằng vì tôi nên con trai họ mới mất, vì tôi nên họ mới tán gia bại sản như bây giờ. Bố mẹ tôi lịch sự mời thông gia cũ đi về. Dù sao thì cũng chẳng ai mời họ đến dự tiệc sinh nhật. Chính họ cũng chẳng quan tâm đến cháu gái thì tư cách gì mà đòi tranh số tiền bố lũ trẻ để lại? Trước khi họ rời đi tôi cũng đã nhắc khéo rằng đừng làm gì nóng vội để rồi sau này ân hận. Mẹ chồng chê tôi là thứ không biết điều, rồi bà dọa sẽ đòi lại tiền bằng được.
Vì không cam tâm mất tiền tỷ nên từ hôm đó đến nay bố mẹ chồng cũ vẫn liên tục làm phiền. Tôi cứng rắn đáp rằng không bao giờ đưa
cho họ. Con gái lớn của tôi đã hoàn thiện hồ sơ đi Úc rồi. Con bé sẽ học ở ngôi trường mà bố nó đã chọn, sống và học tập theo đúng nguyện vọng của bố. Rất nhanh thôi con gái út của tôi cũng sẽ theo chân chị đi xa. Tôi thực sự biết ơn chồng cũ khi anh là một người cha tử tế. Còn người nhà anh thì thôi tôi cạn lời…