Bà và cô con gái khuyết tật sống ở một căn hộ hơn 10m2 ở khu tập thể cũ. Dù có chật chội, bí bách nhưng với bà đó là cả gia tài, là chỗ dựa cuối đời của mẹ con bà.
Thế nhưng tới một ngày, bà đã đánh mất chỗ dựa cuối đời ấy. Tôi vẫn còn nhớ khi bà và con gái đột ngột rời khỏi căn hộ, bà còn rất vui vẻ chào tôi, người hàng xóm thân thiết của bà: “Tôi tạm dọn đi một thời gian rồi lại về. Cô cứ ở đây chờ mẹ con tôi nhé, rồi chúng ta lại hàn huyên tâm sự”.
Thì ra là bà cho thuê nhà. Nghe bà kể, căn hộ bé xíu ấy bình thường cho thuê chỉ khoảng 2 triệu/tháng, thế mà nay có người sẵn sàng trả tới 5 triệu/tháng. Bà nhẩm tính số tiền đó bằng bà lao động cả tháng, chi bằng bà cho thuê đôi năm, kiếm lấy ít tiền dắt lưng lo cho con sau này.
Với hoàn cảnh của 2 mẹ con bà, tôi thấy bà tính thế cũng phải. Ở khu tập thể nhà, gia đình bà có hoàn cảnh khó khăn nhất. Bà có 2 cô con gái, cô con gái lớn nhà chồng, sau đó chồng mất nhưng vẫn được nhà chồng cưu mang, cho một mảnh đất nhỏ để dựng tạm ngôi nhà cấp 4 sống. Cô con thứ 2 thì bị bệnh, không giúp gì được cho mẹ mà còn dựa vào mẹ nuôi. Bản thân bà làm lao động tự do, lúc trẻ chạy chợ, lớn tuổi rồi thì lại đi rửa chén bát thuê. Nhưng rồi quán ăn cũng chê bà yếu tay, hay làm đổ vỡ nên không tuyển nữa. Rồi bà chuyển sang lau dọn thuê cho các gia đình ở khu tập thể. Mọi người thương nên có việc gì phù hợp cũng gọi bà sang làm rồi trả công, thi thoảng còn đem cho quần áo, gạo mì,… Nhờ vậy hai mẹ con bà cũng có thể sống qua ngày.
Có lần bà bảo, bà lo nhất là đứa con gái út, sau này bà chết đi thì nó biết dựa vào ai. Bà nghèo quá, chả có tiền cho con, chỉ có mỗi ngôi nhà nhỏ này dự định sau này sẽ để lại cho con. Khi nào bà qua đời, con gái út khi cần có thể bán lấy ít tiền rồi vào các trung tâm chăm sóc người cô đơn, khuyết tật mà sống. Rồi bà còn dặn: “Cô học rộng hiểu nhiều, nào cần thì cô ra mặt tôi, đứng ra lo liệu mấy thủ tục bán nhà cho cháu nó với nhé”.
Tôi hỏi bà: “Nhưng nhà là của chung, bà có chia cho con gái lớn không?”. Bà chậm rã bảo: “À, việc này tôi đã lo liệu xong rồi. Trước khi khi con gái lớn cần tiền buôn bán, tôi đã cho nó toàn bộ số vàng từ thời các cụ để lại, cộng với tiền tôi gom góp cả đời. Nên giờ mới trắng tay như này. Nếu so với giá trị nửa căn nhà thì vẫn chưa đủ, nhưng chị em với nhau “lọt sàn xuống nia”, không lẽ nó còn tính toán thiệt hơn từng đồng với em gái”.
Nghe kế hoạch của bà tôi thấy khá yên tâm. Đến khi nghe mẹ con bà chuyển đi để mỗi tháng có thêm 5 triệu đồng, tôi lại càng mừng vì tin rằng khó khăn của hai mẹ con sẽ dần được tháo gỡ. Nào ngờ, đến một ngày kia, bà lại gõ cửa nhà tôi xin hớp nước, chưa kịp hỏi gì thì bà đã òa khóc nức nở, run rẩy bảo: “Tôi bị lừa rồi cô ạ. Mà đau lắm, tôi bị chính con gái ruột của mình lừa”.
Tôi lạnh người, bình tĩnh hỏi rõ mọi chuyện thì được biết người nói với bà có khách thuê nhà giá cao là cô con gái lớn. Rồi cô khuyên bà cho thuê vài năm để lấy tiền tích lũy, hai mẹ con sẽ dọn sang nhà cô ở tạm thời gian. Bà tin lời con gái nên đồng ý.
“Nào ngờ cô ạ. Làm gì có ai thuê với giá cao như thế. Tôi chỉ vừa dọn đi nó đã âm thầm cho người vào sửa sang lại. Người ta không phải khách thuê đâu, là khách mua nhà đấy. Con gái tôi nó lợi dụng tôi già cả, mắt kém nên lừa tôi ký vào giấy đồng ý bán nhà, tôi cứ nghĩ đó là hợp đồng cho thuê nhà”.
Hơn 1 năm dọn về nhà con gái, bà cứ ngỡ là mấy mẹ con sẽ nương tựa vào nhau. Nhưng nào ngờ con gái lớn chỉ vui vẻ với mẹ và em được mấy ngày đầu, sau đó cô bắt đầu ca cẩm nhà chật, rồi phải hầu hạ mẹ, hầu hạ em. Cô còn chì chiết là nhà thêm người thêm nhiều chi phí. Đến lúc không chịu nổi, bà đòi về nhà ở, không cho thuê nữa thì con gái bà cứ khất lần. Bà ngờ ngợ nên cố ý phản ứng mạnh thì con gái bà mới thú thật là đã bán nhà rồi.
Tất nhiên là bà không đồng ý vì nhà đó bà đã có ý để lại cho con gái út. Rồi con gái lớn của bà khóc lóc, bảo là chơi cá độ, bị thua rất nhiều tiền. Vì vậy mà cô phải lừa bà bán nhà để lấy tiền trả nợ. Cô còn bảo bà là mẹ, liệu có nhắm mắt làm ngơ được không khi thấy con gái bị bọn đòi nợ thuê truy đuổi, đe dọa. Cô còn trơ trẽn bảo chẳng qua là cô chỉ thay bà làm một việc hợp lẽ nhưng không cho bà biết rõ để bà không đau lòng thôi.
Không thể tin nổi, bà đã tự tìm về nhà cũ để xem thì chủ mới cũng nói hệt như vậy. Chủ nhà còn nói bà không được lật lọng vì con gái bà đã cầm của ông ta tiền rồi. Sau này, nếu ông ta cần chuyển tên trên sổ đỏ thì bà phải hợp tác để ký giấy tờ nếu không sẽ kiện ra tòa.
Càng kể, bà càng khóc nhiều hơn. Tôi có thể nhận ra trong những giọt nước mắt đó chất chứa sự giận dữ của người mẹ khi bị con lừa, cả sự đau đớn khi chị lại lấy hết tài sản lẽ ra là của em và sự hoang mang khi lo cho tương lai của cô con gái sau này biết bấu víu vào đâu khi bà mất đi. Tôi chỉ có thể an ủi bà hãy gắng gượng vì sự việc đã diễn ra rồi, giờ nghĩ tiêu cực cũng chẳng thay đổi được gì, mà còn ảnh hưởng đến sức khỏe. Nhưng trong lòng, càng nghĩ, tôi lại càng thương bà. Bà chỉ có hai chỗ dựa cuối đời là ngôi nhà và con gái lớn thì tất cả đều đã không còn.
Xem thêm: