Ra trường không một cắc trong người, tôi chấp nhận cặp với người phụ nữ 5 đời chồng. Yêu cầu duy nhất của bà ta trong chuyện đó là không được bật đèn. Một hôm khi đang h-ăng s-ay, tôi lỡ tay chạm vào công tắc đèn thì bàng hoàng thấy hết sự thật

Ra trường với tấm bằng đại học trong tay, tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ nhanh chóng tìm được một công việc ổn định, làm giàu và đổi đời. Nhưng hiện thực lại hoàn toàn khác với những mộng tưởng đầy màu hồng mà tôi đã từng vẽ ra trong đầu. Ở cái thành phố phồn hoa này, khi không có tiền, mọi thứ đều trở nên vô cùng khó khăn. Tôi vật lộn với cuộc sống, chạy khắp nơi để tìm việc, nhưng cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi cảnh tay trắng, không một đồng trong túi.

Vào một buổi tối, khi đang ngồi thất thần trong quán cà phê quen thuộc, tôi vô tình gặp bà – người phụ nữ đã thay đổi cuộc đời tôi theo một cách mà tôi không thể ngờ tới. Bà tên là Hương, một người phụ nữ ngoài 40 tuổi, dáng vẻ thanh lịch, quý phái nhưng lại có gì đó rất lạnh lùng và bí ẩn. Câu chuyện của chúng tôi bắt đầu khi bà chủ động ngồi xuống bàn tôi, hỏi han đôi điều về cuộc sống và công việc. Lúc ấy, tôi nghĩ bà chỉ là một khách quen tình cờ gặp gỡ, không ngờ rằng đó lại là khởi đầu của một chuỗi những sự kiện kỳ lạ trong cuộc đời tôi.

Hương không phải là người phụ nữ bình thường. Sau một vài lần gặp gỡ, bà chủ động ngỏ lời muốn giúp đỡ tôi. Nhưng sự giúp đỡ này không phải là vô điều kiện. Bà ta cần một người trẻ, khỏe mạnh như tôi để đáp ứng nhu cầu tình cảm. Đổi lại, bà sẽ lo toàn bộ chi phí sinh hoạt, và thậm chí còn giúp tôi có một công việc tốt. Cái giá của sự thỏa thuận là thân xác tôi. Hương từng trải qua 5 đời chồng, và tất cả đều không tồn tại lâu trong cuộc đời bà. Đó là điều khiến tôi hơi e dè, nhưng sự cám dỗ từ số tiền và quyền lợi mà bà hứa hẹn đã khiến tôi nhắm mắt làm liều.

Yêu cầu duy nhất của bà khi chúng tôi ở bên nhau là không được bật đèn. Dù có làm bất cứ điều gì, căn phòng phải luôn trong bóng tối. Điều này ban đầu làm tôi cảm thấy lạ lẫm, nhưng rồi tôi cũng dần quen với nó. Bóng tối bao phủ căn phòng như che giấu những bí mật nào đó của bà, và tôi chỉ có thể mường tượng ra hình dáng của người phụ nữ đang nằm cạnh mình qua từng hơi thở, từng động chạm.

Thời gian trôi qua, tôi bắt đầu quen với cuộc sống do Hương sắp đặt. Bà đúng là một người phụ nữ hào phóng. Tiền bạc, vật chất và những điều kiện sống thoải mái mà bà mang lại giúp tôi tạm thời quên đi sự bế tắc của mình. Mọi thứ dường như ổn thỏa, dù đôi lúc tôi vẫn không thể hiểu nổi lý do tại sao bà luôn cương quyết giữ căn phòng trong bóng tối mỗi khi chúng tôi bên nhau.

Cảm giác lạ lẫm ban đầu dần chuyển thành thói quen. Những buổi tối chúng tôi bên nhau, căn phòng vẫn chìm trong sự im lặng của bóng đêm, và mọi thứ diễn ra theo đúng khuôn khổ mà Hương đã đặt ra. Tôi không hỏi nhiều, cũng không tìm hiểu sâu hơn về quá khứ của bà. Hương là người kín tiếng, ít khi chia sẻ về những cuộc hôn nhân trước đó của mình, và tôi tôn trọng sự im lặng đó.

Nhưng mọi thứ bắt đầu thay đổi vào một đêm, khi tôi vô tình chạm vào công tắc đèn.

Đêm đó cũng giống như bao đêm khác. Căn phòng chìm trong bóng tối, và tôi cùng Hương đắm chìm trong sự hoang dại của cảm xúc. Nhưng rồi, trong một khoảnh khắc hăng say, tay tôi vô tình lướt qua công tắc đèn trên tường. Ánh sáng từ bóng đèn trần bật lên, phá vỡ hoàn toàn bầu không khí mà chúng tôi đã quen thuộc.

Trong tích tắc, tôi nhìn thấy bà – và những gì tôi thấy khiến tôi bàng hoàng, như thể toàn bộ sự thật về người phụ nữ mà tôi đang cặp kè bị phơi bày ra trước mắt. Cơ thể Hương, vốn tôi chỉ cảm nhận trong bóng tối, giờ đây hiện ra với những vết sẹo chằng chịt, làn da chảy xệ và nhăn nheo. Nhưng điều kinh khủng nhất là khuôn mặt của bà. Gương mặt đó không còn giữ được vẻ thanh lịch mà tôi từng thấy trong ánh sáng ban ngày. Thay vào đó, nó bị biến dạng, với những đường nét gồ ghề, xương má nhô cao và một vết sẹo dài chạy dọc từ tai đến cổ.


Bà ta không hét lên khi đèn sáng. Thay vào đó, Hương chỉ lặng lẽ ngồi dậy, nhìn tôi với ánh mắt trống rỗng, nhưng đầy sự thách thức. Dường như bà đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu.

Tôi đứng hình, không thể thốt nên lời. Trong đầu tôi là hàng loạt câu hỏi xoay quanh: Tại sao bà lại giữ bí mật này? Điều gì đã xảy ra với người phụ nữ này trong quá khứ, khiến bà trở nên như vậy? Và tại sao bà lại yêu cầu giữ mọi thứ trong bóng tối?

Sau một lúc im lặng, Hương chậm rãi kể về quá khứ của mình. Thì ra, khi còn trẻ, bà từng là một người phụ nữ xinh đẹp, giàu có và đầy quyền lực. Nhưng những cuộc hôn nhân đổ vỡ, những nỗi đau tinh thần và thể xác đã tàn phá cuộc sống của bà. Người chồng thứ ba của Hương là một người đàn ông vũ phu, từng hành hạ bà cả về thể xác lẫn tinh thần. Chính hắn đã gây ra những vết sẹo kinh khủng trên cơ thể bà trong một lần nổi cơn thịnh nộ.

Sau cuộc hôn nhân thứ ba đầy đau khổ đó, Hương sống trong bóng tối, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Bà sợ ánh sáng, sợ nhìn thấy những vết thương của mình, và sợ bị người khác nhìn thấu con người thật của bà. Từ đó, Hương không còn dám để ai thấy mình trong ánh sáng nữa. Bà xây dựng cho mình một thế giới riêng trong bóng tối, nơi bà có thể che giấu tất cả nỗi đau, cả về thể xác lẫn tâm hồn.

Tưởng vợ ngu ngơ trong 'chuyện ấy', nào ngờ trong đêm tân hôn em lại đòi hỏi liên tục, hành tôi đến kiệt sức và mất ngủ cả đêm | Phụ Nữ

Những người chồng sau đó của bà cũng đều phải tuân theo quy tắc này, và họ dần rời xa bà khi không thể chịu đựng được cuộc sống trong bóng tối. Và rồi đến lượt tôi, một kẻ chẳng có gì trong tay, chấp nhận điều kiện của bà mà không hề nghi ngờ gì.

Sau khi biết được sự thật, tôi cảm thấy bản thân vừa xót xa vừa tội lỗi. Xót xa cho quá khứ đau đớn mà Hương đã trải qua, và tội lỗi vì đã coi mối quan hệ này như một cuộc trao đổi vật chất đơn thuần. Những gì tôi thấy trong ánh sáng không chỉ là sự thật về ngoại hình của bà, mà còn là sự thật về cuộc sống cô độc, đầy tổn thương mà Hương đã che giấu suốt bấy lâu.

Tôi rời khỏi căn nhà của Hương vào ngày hôm sau, mang theo những suy nghĩ mông lung và hỗn độn. Tôi không thể tiếp tục mối quan hệ này, vì tôi hiểu rằng mình không thể đáp ứng được những gì Hương cần – không phải chỉ là sự có mặt của một người đàn ông, mà là sự cảm thông và tình yêu thực sự, thứ mà tôi chưa bao giờ dành cho bà.

Câu chuyện của tôi kết thúc ở đó, nhưng những ký ức về người phụ nữ trong bóng tối vẫn luôn ám ảnh tôi. Đôi khi, cuộc sống không chỉ là những gì ta thấy trong ánh sáng, mà còn là những điều ta bỏ qua trong bóng tối.