Hôm chị mất, trời mưa như trút nước. Anh đi làm về muộn, vào phòng thì thấy vợ đã nằm giữa sàn, người lạnh băng từ bao giờ.
Đùng một cái, chị đi khám sức khỏe định kỳ cùng cơ quan thì mới biết mình bị ung thư dạ dày. Cái kết quả này khiến chị ngất luôn tại chỗ, chị còn chồng và một đứa con 6 tuổi, chị mà chết đi thì ai lo cho họ? Cứ thế, nước mắt chị chảy dàn dụa.
Chị thông báo với chồng, anh cũng sững người vì cái kết quả quái ác này. Hèn gì bấy lâu nay vợ anh cứ kêu đau dạ dày, ăn uống kém hẳn, đi ngoài lại ra máu. Cứ tưởng là đau ốm bình thường ai ngờ lại bị căn bệnh đáng sợ này.
Từ ngày chị bị bệnh, cộng với tâm lý không tốt nên sức khỏe đi xuống một cách khủng khiếp. Người chị gầy nhom, anh hỏi bác sỹ về phương thức điều trị thì họ bảo rằng cần kết hợp nhiều phương pháp và rất tốn tiền. Anh nghe đến chữ “tốn tiền” thì hoảng hốt, đằng nào vợ anh cũng chết, giờ mà vay mượn chữa trị cho vợ nữa thì khi chị chết đi, anh lại mang cục nợ trên người thì khốn khổ khốn nạn. Nghĩ vậy nên anh cứ lờ đi. Ai cũng bảo chị sao không vào viện mà điều trị thì anh chỉ bảo:
– Ở nhà rồi tìm thuốc lá mà uống thôi, bệnh ung thư mà vào viện chữa thì càng nhanh đi hơn, trong đó bao nhiêu người, bao nhiêu mầm bệnh í chứ.
Thế là anh không cho chị đi viện. Ngày ngày anh cứ nấu một ấm thuốc gồm các loại lá rồi cho chị uống. Bệnh chị ngày một nặng, chị không thể ăn được gì, ăn vào là cứ nôn, người gầy như một cái xác ve. Ai đến thăm cũng xót, họ đều bảo anh rằng phải cho vợ đi viện ngay đi, còn nước còn tát nhưng chị thấy chồng cứ muốn mình ở nhà thì thều thào bảo:
– Bệnh em không chữa được đâu, có làm gì cũng thế thôi. Đi lại tốn tiền, lại khổ thân bố nó ra. Thôi đến đâu thì hưởng đó vậy.
Thế là chị cứ ở nhà uống các loại lá. Nhưng bệnh chị trở nặng, u cũng phát triển khiến chị đau quằn quại. Có đêm chị nằm ôm bụng rên la rồi lăn xuống đất vì đau. Anh thấy vợ cứ rên la thì qua phòng con trai ngủ vì anh bảo rằng chị cứ thế anh mất ngủ, không đi làm được. Chị bảo với chồng:
– Em giờ thế này rồi, có gì anh phải giữ sức khỏe mà chăm con, em không muốn anh gục ngã đâu.
Chị bị ốm, người cứ quắt queo lại, nói cũng không ra hơi nhưng lúc nào khỏe một chút chị cũng ráng lết dậy chuẩn bị cơm nước cho hai bố con. Ngày nào chị cũng ôm con tỉ tê, dặn dò. Thằng bé thấy mẹ ốm yếu thì xua đuổi, cứ thấy chị ôm là nó vùng ra rồi hét:
– Mẹ bẩn lắm, đừng ôm con. Bố bảo mẹ bị bệnh này sẽ bị lây. Con không muốn bị ốm đâu.
Nói rồi nó chạy chơi, nhìn đứa con mình thắt ruột đẻ ra nói những câu đau lòng như vậy khiến chị khóc không thôi. Không hiểu tại sao anh lại nỡ nói với con những lời không có thật như thế. Những ngày cuối đời, chị thèm lắm cái cảm giác được ôm con vào lòng, được nghe chồng thủ thỉ nhưng sao mà khó quá. Anh đi làm từ sáng đến tối, con đi học, để mặc chị nằm thui thủi một mình. Những khi đau quá muốn uống viên thuốc giảm đau mà không có. Cứ thế được 5 tháng thì chị mất.
Hôm chị mất, trời mưa như trút nước. Anh đi làm về muộn, vào phòng thì thấy vợ đã nằm giữa sàn, người lạnh băng từ bao giờ. Anh hoảng quá, gọi họ hàng, bố mẹ đến. Ai cũng thương xót chị, anh cũng khóc đỏ mắt, bảo số chị vắn quá, bệnh đó là bệnh chưa có thuốc chữa, đành chịu vậy.
Vì chị bị ung thư nên anh không để lâu. Ngày hôm nay mất thì hôm sau anh đã cho đưa tang. Lúc người nhà bảo đi tìm đồ để mặc cho vợ, anh mới vào tủ tìm bộ đồ chị thích nhất. Đang tìm thì thấy có một bọc nilon khá to rơi ra, anh tò mò mở ra xem thì thấy đó là cả bọc tiền, trong đó còn có cả một mẩu giấy nhắn. Anh bật khóc khi thấy chị viết: “Đây là tiền tiết kiệm em rút về cho anh và con, em chết rồi cũng chẳng dùng đến, anh cứ cầm mà trang trải. Nhớ nuôi con cho tốt nghe anh”.
Anh cứ ôm lấy cục tiền rồi khóc như mưa. Chị có ghi chú phía dưới thấy số tiền là 850 triệu. Chị đã chắt chiu từng đồng từ trước khi chưa lấy chồng đến giờ chỉ để cho chồng con sung sướng, vậy mà anh lại tiếc tiền, không chữa bệnh cho vợ, để mặc vợ đau đến chết.
Anh cầm bộ quần áo đi ra, mặc cho cô vợ xấu số của mình. Ai cũng thấy anh khóc nghẹn ngào thì thương lắm, nhưng họ không biết rằng, anh đang khóc vì hối hận và xấu hổ.