Cầm di chúc của bố, tôi đọc nó một cách cẩn thận. Trong di chúc, bố viết để lại căn nhà cho tôi nhưng toàn bộ số tiền tiết kiệm là 3 tỷ đồng của ông lại được trao cho con trai riêng của mẹ kế là anh Minh.
Mẹ qua đời khi tôi mới 5 tuổi, bố ở vậy nuôi tôi khôn lớn. Mãi đến khi tôi tốt nghiệp cấp 3, bố mới đi thêm bước nữa. Vì từng nghe nhiều chuyện không hay về mẹ kế nên tôi luôn giữ khoảng cách với mẹ kế, hiếm khi nói chuyện với bà. Tôi cũng không bao giờ gọi bà một tiếng mẹ.
Tuy nhiên, mẹ kế đối xử với tôi như con gái ruột. Bà có một cậu con trai hơn tôi 2 tuổi. Bà kể rằng khi còn trẻ, bà rất muốn có một đứa con gái và giờ đây cuối cùng cũng đạt được như ý nguyện.
Mỗi lần tôi nghỉ hè hay nghỉ Tết về nhà, mẹ kế sẽ nấu những món mà tôi yêu thích. Mỗi buổi sáng, mẹ luôn để tôi tự thức dậy. Khi nghe thấy tiếng tôi dậy, mẹ sẽ hâm nóng bữa sáng cho tôi. Chính vì thế, bố luôn trách mẹ kế rằng bà chiều tôi quá.
Mỗi lần như thế, mẹ kế đều bảo:
– “Nghèo để nuôi con trai, giàu để nuôi con gái”. Lâu lâu con nó mới về nhà, tôi chiều con bé một chút thì đã sao nào.
Mỗi lần nghe đến đây, lòng tôi lại thấy ấm áp.
Tôi luôn giữ khoảng cách với mẹ kế. (Ảnh minh họa)
Tuy nhiên, vào một ngày mùa đông lạnh giá, bố đột nhiên đổ bệnh rồi sức khỏe dần yếu đi. Tôi vội vã về quê và im lặng chờ đợi bên giường bố. Lúc này, bố lấy ra một bản di chúc, dịu dàng nhìn tôi và nói bằng giọng yếu ớt:
– Đây là mong muốn của bố, mong con hãy làm theo.
Tôi gật đầu, mắt ươn ướt. Cầm di chúc của bố, tôi đọc nó một cách cẩn thận. Trong di chúc, bố viết để lại căn nhà cho tôi nhưng toàn bộ số tiền tiết kiệm là 3 tỷ đồng của ông lại được trao cho con trai riêng của mẹ kế là anh Minh.
Điều này làm tôi hơi ngạc nhiên, nhưng tôi biết bố luôn có lý do cho những quyết định của mình. Vì vậy, tôi đã nghe theo quyết định của bố.
Sự ra đi của bố khiến gia đình tôi tràn ngập sự bi thương. Trong đám tang, tôi nhìn thấy mẹ kế đang ngồi khóc một mình, lặng lẽ lau nước. Thấy cảnh này, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng day dứt vì tội lỗi.
Dù tôi và mẹ kế không liên lạc nhiều nhưng những gì bà làm cho bố tôi, cho gia đình này, tôi đều thấy hết.
Sau tang lễ, tôi chủ động đi tìm mẹ kế. Chúng tôi ngồi bên nhau và ôn lại chuyện xưa. Mẹ kế cứ ôm chân dung của bố tôi mà nước mắt không ngừng tuôn rơi. Tôi nhẹ nhàng an ủi bà ấy nhưng nước mắt bà lại càng rơi nhiều hơn.
Mẹ kế là một người phụ nữ mạnh mẽ nhưng lúc này lại giống như một đứa trẻ vậy. Cuối cùng, tôi đã thốt ra tiếng “mẹ” đầu tiên.
– Mẹ, con hiểu bố mẹ có tình cảm sâu sắc với nhau. Nhưng con tin bố sẽ không muốn nhìn thấy mẹ khóc nhiều như thế này. Và con cũng sẽ tôn trọng tâm nguyện cuối cùng của bố.
Mẹ kế ngẩng đầu lên, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn tôi.
Mẹ kế thực sự là một người rất ấm áp. (Ảnh minh họa)
Vài ngày sau, tôi đi tìm anh Minh để truyền tải những tâm nguyện cuối cùng của bố tôi đến anh ấy. Bởi từ khi mẹ kế lấy bố tôi, anh đã sống riêng, tự lập rồi, cũng hiếm khi về thăm mẹ. Anh giữ khoảng cách với bố tôi cũng giống như tôi đối với mẹ kế vậy.
Biết bố tôi để lại toàn bộ tiền tiết kiệm cho anh, anh sửng sốt lắm. Tôi nhẹ nhàng nói:
– Em hiểu có thể anh có chút bối rối và khó hiểu, nhưng bố làm như thế là vì bố yêu thương anh. Ông luôn coi anh như con ruột của mình.
Minh vẫn im lặng, nhưng trong mắt anh lại lộ ra những cảm xúc khó tả. Tôi biết thời gian sẽ giúp anh chấp nhận sự thật này, cũng như thời gian đã giúp tôi.
Những ngày sau đó, tôi vẫn giữ liên lạc với mẹ kế và anh Minh. Chúng tôi thường xuyên đi ăn cùng nhau và trò chuyện, dần dần hiểu nhau hơn.
Tôi nhận ra rằng mẹ kế thực sự là một người rất ấm áp, tình cảm của bà dành cho bố tôi không hề suy giảm sau khi ông qua đời mà bà càng trân trọng những kỷ niệm đó hơn.
Anh Minh cũng đang dần chấp nhận tâm nguyện cuối cùng của bố tôi. Tuy lúc đầu anh có chút mâu thuẫn, không dám nhưng anh biết rằng phần thừa kế này chính là tình cảm của bố dành cho anh.
Thời gian trôi qua, mẹ kế và tôi dần trở nên gần gũi, phụ thuộc lẫn nhau. Chúng tôi hỗ trợ lẫn nhau và cùng nhau đối mặt với những thử thách trong cuộc sống. Anh Minh cũng thường xuyên liên lạc, gặp gỡ. Lúc này họ đã trở thành những người thân nhất của tôi.
Anh Minh chăm sóc tôi rất chu đáo và dần dần giữa chúng tôi có một số thay đổi. Đó không phải là mối quan hệ giữa anh chị em trong nhà nữa, tôi biết, đó là tình yêu.
Yêu nhau 2 năm, chúng tôi mới dám công khai mối quan hệ của mình. Mẹ kế mừng đến rơi nước mắt, khen chúng tôi thật xứng đôi.
Tôi mỉm cười gật đầu, trong lòng cảm thấy biết ơn. Có lẽ, tất cả những điều này là sự sắp đặt của bố tôi, ông hy vọng chúng tôi có thể hỗ trợ lẫn nhau và cùng nhau hướng tới hạnh phúc sau khi ông ra đi…