Con trai tôi, Quốc, đã cưới Hạnh được bốn năm. Dù tôi rất yêu thương con dâu, nhưng mỗi ngày trôi qua mà không có tin vui khiến tôi không khỏi lo lắng. Một buổi chiều, khi đi chợ, tôi thấy Hạnh mặc nguyên bộ quần áo đi làm bước vào một nhà nghỉ. Cảm giác nghi ngờ nổi lên trong lòng tôi, tôi quyết định lén theo dõi.
Tim tôi đập thình thịch khi tôi theo Hạnh lên tận phòng. Khi đứng trước cửa, tôi cảm thấy hồi hộp, và không kìm lòng được nên đã gõ cửa. Cánh cửa mở ra, và trước mắt tôi là Hạnh cùng Quốc, họ đang ngồi bên nhau, bàn luận một cách sôi nổi.
“Chào mẹ!” Quốc ngạc nhiên, còn Hạnh thì cười tươi. Tôi lúng túng, không biết phải nói gì.
“Tại sao hai đứa lại ở đây?” tôi hỏi, cảm thấy lo lắng.
Hạnh bước tới, nhẹ nhàng giải thích. “Mẹ, chúng con không phải làm gì xấu. Hôm nay, chúng con đang thử thay đổi không gian một chút để dễ dàng suy nghĩ về việc có con. Hạnh muốn tìm hiểu về những điều cần chuẩn bị, và đây là nơi yên tĩnh mà chúng con có thể tập trung.”
Tôi nhìn quanh, thấy những cuốn sách và tài liệu về mang thai và chăm sóc trẻ nhỏ. Một cảm giác nhẹ nhõm trào dâng trong lòng tôi. Hóa ra, họ chỉ đang cố gắng tìm ra cách để có con, không phải là điều gì mờ ám như tôi đã nghĩ.
“Vậy là… hai đứa có kế hoạch có con?” tôi hỏi, giọng điệu đã dịu lại.
Quốc gật đầu, ánh mắt tràn đầy hy vọng. “Dạ, mẹ. Chúng con muốn chuẩn bị mọi thứ thật tốt trước khi có bé.”
Nghe những lời đó, tôi cảm thấy như một tảng đá lớn đã rơi khỏi vai mình. Từ đó, tôi quyết định sẽ ủng hộ và đồng hành cùng con cái trong hành trình này. Tôi không chỉ là một người mẹ, mà còn là một người bạn, sẵn sàng chia sẻ niềm vui và nỗi lo trong những ngày sắp tới.
Chỉ một thời gian ngắn sau, tin vui cũng đến: Hạnh có bầu! Gia đình chúng tôi ngập tràn hạnh phúc, và những tháng ngày chờ đợi đứa bé ra đời trở thành những kỷ niệm đáng nhớ của cả gia đình.