KҺι tȏι loạпg cҺoạпg vḕ пҺà, vợ tȏι ƌã rɑ ƌι mãι mãι

 

Lúc ᵭó tȏi chẳng khác nào ᵭiên dại, cứ thẫn thờ, ngȃy dại chẳng biḗt gì.

Tôi cũng như hàng nghìn người đàn ông khác có thói quen nhậu nhẹt sau giờ làm. Tôi không thừa nhận mình là người chồng tốt nhưng ngoài thói quen ấy ra tôi chẳng có gì đáng để vợ phàn nàn.

Tuy hay nhậu nhưng tôi vẫn luôn giữ mình không phản bội vợ con. Lương hàng tháng hơn 20 triệu tôi đưa vợ hết chỉ giữ lại 2 triệu xăng xe cà phê nhậu nhẹt. Con bệnh tôi sẵn sàng thức trắng đêm thay vợ chăm con để em đi làm.

Vợ tôi làm kế toán một công ty nước ngoài. Lương em cũng cao nhưng áp lực rất lớn. Em luôn than phiền với tôi về căn bệnh đau đầu, choáng váng. Có lần đang nấu ăn em còn ngã sấp xuống nền nhà. Em nói thấy trời đất tối đen lại rồi em ngất đi. Tôi đưa em đi khám thì đều nói em bị đau nửa đầu, cao huyết áp và uống thuốc là thấy đỡ ngay. Vì thế tôi không mấy bận tâm về bệnh tình của vợ.

Khi tôi loạng choạng lái xe về nhà, vợ tôi đã ra đi mãi mãi - Ảnh 1.

Vợ chồng tôi hay cãi nhau vì tôi thường đi nhậu. (Ảnh minh họa)

Vợ chồng tôi xây nhà riêng ngay sát nhà bố mẹ tôi. Vợ tôi sống rất được lòng ông bà. Tuy ăn riêng rồi nhưng hàng tháng nhận lương vợ tôi đều mua gạo, mắm, dầu ăn… cho bố mẹ tôi. Ông bà nói thèm gì em lại cặm cụi nấu đem xuống. Tôi là người cộc cằn ít bộc lộ tình cảm nhưng tôi rất yêu em và con.

Vợ chồng tôi sống tương đối êm ấm ngoại trừ những lần cãi vã vì tôi hay đi nhậu. Một tuần tôi nhậu khoảng 3 hôm và luôn canh thời gian để về trước 10h. Vậy mà vợ tôi vẫn cằn nhằn, mắng tôi vô trách nhiệm, bỏ bê gia đình.

Tôi thì không nhận mình sai vì tôi nhìn bạn bè mình đều nhậu nhiều hơn tôi. Có ông nhậu tuần 6 – 7 lần, lần nào cũng tăng 2 tăng 3 mà vợ có nói gì đâu. Sau này tôi mới hiểu rằng không phải họ không nói mà họ chán đến mức không muốn nói nữa. Lúc đó tôi còn trách vợ nhiều chuyện, giờ tôi muốn em nói nhiều, muốn nghe em trách mắng cũng không được nữa.

Đầu năm nay, trong một lần mải mê chén chú chén anh thì tôi mất vợ mãi mãi. Chuyện đó đã khiến tôi dằn vặt đến tận giờ.

Chiều đó, đi làm về tôi gọi cho vợ bảo em đừng chờ cơm. Em hờ hững ừ rồi tắt máy. Đến khoảng 8 giờ tối thì tôi nhận được điện thoại của vợ. Em bảo tôi về gấp, tự dưng em đau đầu quá không chịu nổi. Tôi ậm ừ bảo em uống thuốc rồi tôi về. Em nói hết thuốc đau đầu, bảo tôi mua. Tôi đồng ý rồi định nửa tiếng sau về.

Vậy mà năm phút sau em lại gọi hối tôi về trông con vì em mệt lắm rồi. Tôi bảo em gửi con cho bà nội đợi tôi chút nữa. Năm phút sau em lại gọi. Tôi bực bội tắt máy luôn vì cho rằng em kiếm cớ để bắt tôi về chứ nào ai đau đầu mà gọi được lắm cuộc điện thoại thế. Đêm đó tôi còn quyết định phá vỡ luật định, nhậu cho đã một hôm để em biết mặt.

Khi tôi loạng choạng bước về nhà đã gần 12 giờ khuya và tôi sửng sốt khi thấy nhà mình đông như kiến. Vừa thấy tôi, mẹ tôi đã lao ra đấm đánh liên tục vào người vừa gào khóc: “Vợ mày chết rồi. Mày là đồ khốn nạn”. Ngay câu đầu tiên mẹ nói đã giáng cho tôi một tiếng sét rất mạnh.

Khi tôi loạng choạng lái xe về nhà, vợ tôi đã ra đi mãi mãi - Ảnh 2.

Tôi vẫn luôn tự trách mình vì đã vô tâm để mất vợ mãi mãi. (Ảnh minh họa)

Vào trong nhà, tôi thấy vợ tôi nằm bất động trên giường. Lúc đó tôi chẳng khác nào điên dại, cứ thẫn thờ, ngây dại ra chẳng biết gì.

Nghe bố tôi kể, em đem thằng bé xuống gửi ông bà trông hộ rồi lên nằm nghỉ. Mãi tới 10 giờ vẫn không thấy em xuống bế con lên ngủ, mẹ tôi mới bồng thằng bé lên. Lúc lên gọi mãi thì em không trả lời, nằm bất động trên giường… Khi mẹ tôi tới gần mới phát hiện vợ tôi đã tắt thở. Bà tri hô hàng xóm, gọi bác sĩ sơ cứu nhưng đã quá muộn. Mọi người đã gọi tôi liên tục hàng chục cuộc đều không được.

Con trai tôi 3 tuổi, ngày đưa tang vẫn không ngừng hỏi tôi đưa mẹ đi đâu… Ai dự đám tang đều bật khóc trước cảnh ấy.

Nếu hôm ấy tôi chịu đem thuốc về cho em hoặc đưa em đi viện ngay thì đã không mất em mãi mãi. Tôi hối hận cả đời. Vì thế tôi hi vọng những người chồng hay nhậu nhẹt hãy về sớm. Đừng vì ham vui của bản thân mà quên gia đình rồi đẩy mọi chuyện đi quá xa.