Khi nghe bác sĩ thông báo rằng Lan—vợ tôi—đã mắc ung thư cổ tử cung và không còn khả năng mang bầu, tôi cảm thấy cuộc đời mình như sụp đổ. Những ngày tháng khổ sở trong bệnh viện khiến tôi mệt mỏi, chán nản. Lan không còn là người phụ nữ vui vẻ mà tôi từng yêu, mà giờ đây chỉ là một bóng ma của chính mình, luôn lo lắng và đau đớn.
Trong cơn tuyệt vọng, tôi tìm đến ứng dụng hẹn hò, hy vọng tìm được chút ánh sáng cho cuộc sống. Thật bất ngờ, chỉ sau vài tuần, tôi gặp Thảo. Cô ấy không chỉ xinh đẹp mà còn thông minh và biết cách lắng nghe. Mỗi lần trò chuyện với Thảo, tôi như được sống lại, quên đi những nỗi đau trong quá khứ.
Chúng tôi nhanh chóng trở thành một cặp, và cuộc sống của tôi dần sáng sủa hơn. Thảo luôn biết cách làm tôi cười, điều mà tôi đã không trải qua với Lan trong thời gian dài. Sau ba tháng bên nhau, Thảo thông báo tin vui: cô ấy có bầu. Thời điểm đó, niềm vui lẫn sự hồi hộp tràn ngập trong lòng tôi.
Nhưng cùng lúc đó, một suy nghĩ khác ập đến: tôi cần phải chấm dứt mối quan hệ với Lan. Tôi không thể tiếp tục sống trong một cuộc hôn nhân không còn tương lai. Quyết định ly hôn của tôi dường như đã được định sẵn.
Ngày hôm đó, khi về nhà và gỡ ảnh cưới xuống, tôi thấy một phong thư rơi từ trên kệ. Đó là bức thư của mẹ tôi—người đã khuất. Tôi nhớ rõ từng chữ trong đó. Mẹ đã viết về tình yêu, lòng kiên nhẫn và sự tha thứ.
“Con hãy luôn nhớ, tình yêu là thứ cần được nuôi dưỡng, ngay cả khi mọi thứ trở nên khó khăn nhất. Đừng bao giờ từ bỏ người mình yêu thương.”
Mỗi dòng chữ như nhắc nhở tôi về những giá trị thực sự của tình yêu. Liệu tôi có đang chạy trốn khỏi trách nhiệm? Có thật sự tình yêu mới có thể lấp đầy khoảng trống trong tim tôi?
Đứng giữa hai lựa chọn, tôi bỗng cảm thấy hoang mang. Thảo là tương lai mới, nhưng Lan là người đã cùng tôi trải qua những khó khăn. Tôi quyết định không ly hôn ngay lập tức. Tôi cần phải quay lại với Lan, đứng bên cô ấy trong những ngày tháng khó khăn này.
Mặc dù chúng tôi không còn có thể có con, nhưng tôi biết mình cần phải là người đàn ông mà mẹ tôi mong muốn—một người yêu thương và chịu trách nhiệm.
Khi tôi trở về và nhìn thấy Lan, ánh mắt cô đầy nước mắt. Tôi đến gần, nắm tay cô và nói: “Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua. Anh sẽ không rời xa em.”
Có lẽ cuộc sống không dễ dàng như tôi mong muốn, nhưng tình yêu thật sự có sức mạnh vượt qua mọi thử thách. Từ nỗi đau, chúng tôi sẽ tìm thấy hy vọng và ánh sáng. Bức thư từ quá khứ đã dẫn tôi trở về với những giá trị quý báu, giúp tôi nhận ra rằng đôi khi, việc đứng vững bên người mình yêu thương mới là điều quan trọng nhất trong cuộc sống.