XIN VỢ … CỨU BỒ
Chuyệnđời – Trần Linh
U 40, gã có bồ, bị vợ phát hiện. Tuy chưa biết rõ mối quan hệ tới mức nào, nhưng vợ cũng đã đánh hơi được chồng tòm tem đâu đó bên ngoài. Gã không mảy may nao núng, chẳng thách thức nhưng xa gần tuyên bố:
Dám làm mất mặt nhau thì đừng mong cứu vãn gì nữa.
Vợ gã thừa thông minh để hiểu thông điệp của chồng. Chị im lặng, đợi chồng tự xử lý. Gã một mặt hứa hẹn với vợ, đồng thời rút vào hoạt động bí mật, mọi thứ đều cẩn thận hơn. Cái tính trăng hoa dường như nó ăn vào máu, càng dấn vô càng ghiền, khó dứt được.
Vợ phát hiện ra mối này, gã buông bỏ, rồi từ từ gầy dựng mối khác. Cứ như vậy, vợ chồng gã nhì nhằng hết mười năm dài.
Lần này, vợ tóm được tận tay khi gã dắt bồ đi mua sắm nữ trang. Vợ bảo, anh phải chọn, gia đình vợ con hay mấy con giáp thứ mười ba kia. Gã không thể giỡn mặt như trước, đành bảo bồ cho anh thời gian để thu xếp. Gắng chịu khó chút, thông cảm cho anh.
Bồ thời nay đa phần cũng thuộc hàng thứ dữ, cầm lên được chứ bỏ xuống là… đứt tay. Gã ngậm ngùi hiểu ra chân lý ấy thì cũng hơi muộn, học phí khá đắt: gã phải công khai mọi thứ, cầu xin vợ… cứu bồ.
“- Anh dứt khoát bỏ nó rồi. Từ rày về sau không dám cặp kè với ai nữa”.
Vợ ngán ngẩm nghe gã thề thốt. Bây giờ, gã mới chạm ngưỡng U50, đã vướng sơ sơ vài ba thứ bệnh thời thượng: cao huyết áp, mỡ trong máu, gút, có khi còn cả tiểu đường này nọ.
Gã thật không dám nghĩ nhiều. Hôm tình cờ gặp lại một “người xưa”, ngồi uống với nhau ly cà phê ôn cố tri tân, gã buông một câu rằng: cuối cùng khi mình già đi, đau ốm bệnh tật, người gánh nợ, chăm sóc quan tâm lại chính là cái kẻ “mau già lâu chết miệng kêu tiền tiền” kia chứ không phải các mối tình hoa mộng đi mây về gió ngoài đường. Nghĩ lại, từ khi lấy vợ tới giờ, anh cũng chưa làm được gì cho cô ấy, chỉ ham chơi, gây khổ mà thôi…
Sắp đến tuổi hưu anh bỗng tỏ ra ngoan hẳn. Không hay bù khú bạn bè nhậu nhẹt như xưa, cũng chẳng úp mở riêng tư đâu đó nữa. Mỗi khi vợ đay nghiến những sai lầm thời tuổi trẻ của anh, anh cũng không tức giận như trước.
Anh đằm hẳn. Có lẽ bởi sau một đợt đột quỵ nhẹ, anh bỗng thấm thía trước sự quay lưng của cô vợ hờ nhiều năm anh cung phụng. Ngay cả đứa con rơi mà anh chu cấp nuôi nấng cũng chẳng tha thiết gì với ông bố “trong bóng tối” của nó nữa.
“- Đàn ông nhất định phải có sức khỏe, biết làm ra tiền. Cứ nay kêu mỏi mệt, mai lại than làm ăn thất bát, thì đâu đáng mặt nam nhi. Vô tích sự thì đu theo cho nhọc người à?”.
Từng có lần tình cờ nghe từ miệng vợ bé những câu ấy, anh mới chưng hửng nhận ra, hóa ra mình già đầu mà dại, cứ tưởng công sức âm thầm kia ít ra cũng được thừa nhận.
Ngồi ngẫm nghĩ, anh mới hiểu anh… ngu. Chỉ vì một chút đèo bòng mà chuốc họa vào thân, phải gánh hậu quả, tới già cũng chẳng yên, nơm nớp lo bị vợ hắt hủi. Lỗi lầm của anh, thật to như núi.
Anh từng coi thường vợ không làm ra tiền, học vấn thấp, không xứng với chồng. Dù vợ có cố gắng nấu nướng, dọn dẹp chu toàn thế nào, anh vẫn khó hài lòng.
Kết quả của sự xem nhẹ ấy là một đứa con gái “lỡ” với cô nhân viên trẻ hơn anh cả con giáp. Đã ăn vụng còn để lại hậu quả, dù anh chối bay biến nhưng đứa con gái ngoài giá thú kia giống anh như tạc.
Anh giờ đi nhẹ nói khẽ, ra vào nhà mình mà luôn thận trọng, sợ mất lòng vợ. Vợ cho ăn gì cũng thấy ngon, vợ mua cho cái gì thì mặc cái nấy, không dám đòi hỏi ý kiến. Anh bảo, nghĩ tới chuyện xưa cảm thấy hổ thẹn vô cùng.
Giá như đất nứt ra thì anh cũng dám chui vào đó cho đỡ xấu hổ. Nay thi thoảng vợ vào thành phố ở với con ít hôm để trông cháu. Những ngày ấy, anh trông còn hơn mong mẹ về chợ, cứ thấp thỏm lo vợ đi luôn.
Anh càng hết hồn hơn khi một anh đồng nghiệp trạc tuổi mới vừa ly hôn chia sẻ: Sống độc thân thực ra khổ lắm. Có bồ cũng không giải quyết được vấn đề đâu? Dù có tiền cũng chỉ dùng tiền mua bữa ăn. Bọn gái trẻ bây giờ đa phần không biết nấu ăn cho hợp khẩu vị của mình. Tôi đã phải chia tay mấy cô rồi đấy. Nếu không cũng chỉ chót lưỡi đầu môi lừa tiền thôi.
Đàn ông thật ra là một thằng bé to xác mà thôi. Họ không thể sống được mà chẳng có đàn bà bên cạnh vạch đường, chỉ lối, ngăn chặn các biểu hiện sai lầm. Từng có người mạnh dạn đúc kết như thế.
Thực tế, càng lớn tuổi, đàn ông dường như càng yếu đuối, thích dựa dẫm, không muốn đổi thay. Đừng kỳ vọng họ dám bỏ vợ để theo nhân tình, làm lại từ đầu ở độ tuổi không còn trẻ nữa. Họa hoằn lắm mới có ông xuẩn ngốc mà chơi ngông như vậy.
Thời gian sẽ khiến cho đàn ông biết đá biết vàng, hiểu ra giá trị của người bạn đời. Đàn bà khôn ngoan giữ chồng bằng các thói quen, để lúc nào các ông ấy cũng âu lo sợ thiếu vắng.
Đôi lúc vợ cũng cần để chồng biết sự lợi hại của mình, bằng cách bất chợt ngừng các khoản phục vụ chu đáo hằng ngày đi, nhỉ!
Tác giả: Trần Linh