Em tủi quá các chị ạ. Mới đám cưới mà hôm nay em ngồi đây viết những dòng tâm sự này và viết cả đơn ly hôn nữa. Bố mẹ em khuyên can nhiều nhưng giờ em xấu hổ quá, em chẳng nghĩ được gì khác ngoài việc bỏ chồng.
Nhà em ở ngoài Bắc, quen và lấy anh ở tận miền trong. Ngày em dẫn anh về ra mắt, bố mẹ em không chê anh điều gì, ông bà chỉ ái ngại việc nhà anh xa quá, có mỗi cô con gái là em mà gả chồng xa coi như mất con. Biết ý ông bà, anh nói lấy lòng trước:
“Hai bác yên tâm, con mua nhà và ổn định công việc ở đây rồi nên chắc chắn đám cưới xong bọn con sẽ ở đây lâu dài. Yến gần bố mẹ, muốn về lúc nào cũng được ạ”.
Nghe vậy, bố mẹ em ưng cái bụng lắm. Chẳng thế mà con gái mới 25 tuổi cứ giục liên tục phải tổ chức luôn. Bố em còn xúi con rể tương lai: “Kém quá, nó chưa muốn cưới thì làm cho bác sĩ bảo phải cưới đi chứ còn chờ đợi gì”.
Được thể chồng em cứ vậy tiến tới. Cũng may là em tỉnh táo nên không cho phép anh “vượt đèn đỏ”.
Bài chia sẻ (Ảnh chụp màn hình)
Thuận vợ, thuận chồng, thuận cả người lớn 2 bên nên một đám cưới trang trọng được diễn ra. Đấy là em nói bên nhà gái, còn nhà trai thì… Em chưa có dịp tiếp xúc với mẹ chồng nhiều nên đến tận hôm đám cưới em mới á khẩu vì độ keo kiệt của bà.
Vì khoảng cách địa lí khá xa nên bố mẹ em ngỏ ý với nhà trai trong ngày rước dâu, đoàn nhà gái sẽ ở lại dùng bữa tại nhà trai rồi mới về. Nhưng, mẹ anh không để bố em trình bày hết đã tỏ thái độ:
“Theo tôi thì vì đường xa, các vị nên về luôn trong ngày chứ ở lại ăn uống thì lại nhỡ nhàng”.
Nghe thông gia nói mà bố mẹ em chỉ biết nhìn nhau ái ngại, bố em bình tĩnh đáp:
“Bà nghe tôi nói hết đã, vợ chồng tôi đã bàn với nhau đưa 20 triệu để bà lo chi phí cỗ bàn, coi như về phía nhà gái chúng tôi lo, bà thấy vậy có được không?”.
U là trời, nghe đến tiền mẹ chồng em sáng mắt luôn:
“Được quá ấy chứ, phần quan trọng mà ông không nói sớm, làm tôi cứ tưởng…”
Đấy, sau hôm thăm nhà và bàn bạc câu chuyện trên thì em đã thấy “nước đi của mình hơi sai rồi”. Nhưng biết làm sao bây giờ, đã đưa nhau lên phường đăng kí rồi thì hơi muộn để sửa sai.
Ngày cưới, cả nhà em đều nghĩ đã đưa tiền để mẹ chồng em bố trí cỗ bàn thì phải tươm tất lắm. Nào ngờ, khi ngồi vào mâm rồi tất cả mới tá hoả nhìn nhau lắc đầu.
Em cũng choáng với mâm cỗ của nhà chồng. Ngoài xôi và thịt lợn nướng truyền thống ra thì không còn gì để tạo nên một bữa ăn thông thường chứ chưa nói đến cỗ.
Một đĩa cải chíp, một đĩa cải ngồng, một bát canh măng, 6 quả trứng luộc và một bát cổ gà rang gừng. Đó là thực đơn cỗ nhà chồng em. Bực mình, xấu hổ, thất vọng… đó là cảm giác của em khi ấy. Mẹ chồng thì cứ mồm miệng liến thoắng:
“Nhà tôi biết các ông bà, các cháu ngoài đấy chả thiếu gì, chỉ thiếu rau xanh, rau sạch nên tôi đặc biệt làm toàn các món của nhà trồng được đãi cả đoàn đây”.
Tủi quá, hờn quá, em không cả muốn nhìn mặt chồng nữa. Em tự nhủ: “Dù có muộn thì mình cũng phải nghiêm túc nghĩ xem có nên tiếp tục cuộc hôn nhân này không?”.
Chính vì ý nghĩ ấy nên khi đoàn nhà gái về, em cũng chẳng chào hỏi mà lên xe theo về luôn. Chồng chạy theo kéo lại nhưng em gạt anh ra. Nếu em bỏ chồng chỉ vì nhà anh đãi cỗ toàn rau và cổ gà thì có quá không các chị?
(Ảnh minh hoạ)