Tôi và mẹ chồng trước giờ vốn ‘khác máu tanh lòng’ nhưng khi tôi sinh con trai đầu lòng bà vẫn tình nguyện lên chăm cháu 1 tháng mặc dù tôi chẳng hé miệng ra nhờ. Ngày bà về, tôi lên dọn phòng thì thấy tờ giấy A4 giấu dưới gối, cầm lên đọc mà r-ợn ng-ười

 

Tôi và mẹ chồng trước giờ vốn không hòa hợp, thường xuyên xảy ra mâu thuẫn trong cách nuôi dạy con cái và quan điểm sống. Tuy nhiên, khi tôi sinh con trai đầu lòng, một điều kỳ diệu đã xảy ra. Bà tình nguyện lên chăm cháu trong suốt một tháng mà không hề đòi hỏi hay khiến tôi cảm thấy áp lực. Tôi thấy bất ngờ, nhưng cũng cảm nhận được tình yêu thương mà bà dành cho đứa cháu nội.

Ngày bà chuẩn bị về, tôi lên dọn dẹp phòng ngủ của bà. Khi tôi dọn đến chiếc gối, bất ngờ phát hiện một tờ giấy A4 giấu dưới đó. Cảm giác tò mò khiến tôi cầm lên và đọc, nhưng nội dung khiến tôi rùng mình. Đó là một bức thư tuyệt mệnh.

Trong thư, bà viết về những nỗi khổ tâm mà bà đã mang trong lòng suốt nhiều năm qua, về những áp lực trong cuộc sống, những ước mơ không thành hiện thực và cả sự thất vọng về mối quan hệ giữa bà và tôi. Tôi không thể tin được rằng những điều đó lại tồn tại, khi mà bà luôn tỏ ra mạnh mẽ trước mặt tôi.

Bà nội quá nhiệt tình chăm cháu, cho cả tiền thuê osin, con dâu còn "hận vì bà chia rẽ tình mẹ con"

“Bà rất yêu cháu và luôn mong muốn có một gia đình hòa thuận. Nhưng mỗi ngày trôi qua, bà lại cảm thấy mình như một gánh nặng,” những dòng chữ thấm đẫm nỗi buồn khiến tim tôi quặn thắt.

Tôi ngồi bệt xuống sàn, lòng tràn ngập sự áy náy và thương xót. Tôi nghĩ đến những cuộc cãi vã, những hiểu lầm mà chúng tôi đã trải qua. Bà không hề yếu đuối, mà chỉ là một người phụ nữ đã trải qua quá nhiều đau thương mà không biết cách bày tỏ.

Tôi vội vã chạy xuống, tìm mẹ chồng trong bếp. “Mẹ ơi, con cần nói chuyện!” Giọng tôi run rẩy.

Khi bà quay lại, vẻ mặt bà đã lộ rõ sự lo lắng. “Có chuyện gì vậy, con?”

“Con tìm thấy bức thư,” tôi nói, lòng dũng cảm nổi lên. “Mẹ không cần phải cảm thấy như một gánh nặng. Mẹ là một phần quan trọng trong cuộc sống của con và cháu.”

Tôi thấy ánh mắt bà ngạc nhiên, rồi dần dần chuyển thành sự cảm động. “Con… con đọc nó sao?”

“Con không muốn mẹ phải chịu đựng một mình. Chúng ta có thể cùng nhau vượt qua tất cả.” Tôi nắm lấy tay bà, cảm giác như lần đầu tiên chúng tôi thực sự kết nối.

Chúng tôi ngồi lại cùng nhau, bắt đầu chia sẻ những nỗi đau và mong ước của mình. Bà kể về quá khứ của mình, về những khát khao đã bị chôn vùi. Tôi cũng mở lòng về những áp lực mà mình đang đối mặt, về những lo lắng trong việc làm mẹ.

Thời gian trôi qua, bầu không khí giữa chúng tôi dần trở nên ấm áp. Tôi nhận ra rằng, đôi khi, tình yêu và sự thấu hiểu có thể xuất hiện từ những mâu thuẫn lớn nhất. Chúng tôi đã cùng nhau viết nên một trang mới trong mối quan hệ, và tôi tin rằng cả hai sẽ cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc, nơi không còn những suy nghĩ tiêu cực hay những bức thư tuyệt mệnh ẩn giấu nữa.