Tác giả: Nguyễn Hiền
Ngọc Huyền không nói, hai môi mím chặt và nước mắt cứ thế chảy ra. Như vậy là quá rõ, hèn gì dạo này chồng cô lấy cớ bận công việc, và tỏ ý giận cô đi làm bỏ bê công việc nhà…Hóa ra đó chẳng qua chỉ là cái cớ để anh ta không về nhà và chu cấp tiền bạc. Ôm con trong ʋòпg tay, cô dặn con:
– Ngọc Hà nghe mẹ dặn, tuyệt đối con không được nói cho ai biết chuyện này, nếu như Bà nội hay cô Hằng hỏi con đã nói với mẹ chưa, thì con không được nói rằng mẹ đã biết nhé…
Chẳng biết bé Hà có hiểu hay không nhưng con bé ôm chặt mẹ rồi gật đầu. Suốt đêm bà Thành không về, đồng nghĩa với việc Ngọc Huyền cũng thức trắng. Nhìn hai con ngủ say mà nước mắt mãi không ngừng tuôn rơi. Bây giờ cô phải làm gì đây? câu hỏi này thật khó trả lời khi cô không có tiền. Cô có nên hỏi thẳng chồng không? anh ta sẽ trả lời như thế nào? nhưng rồi cô nghĩ anh ta không phải chơi bời kiểu bóc bánh trả tiền mà là cố ý. Hai người họ sống với nhau như vợ chồng và đã có con, mà đứa con đó lại là con trai. Việc hàng tháng anh ta không về đã là một câu trả lời, cô nghĩ mình phải hết sức tỉnh táo trong lúc này. Trước mắt cô vẫn xem như không biết để lấy tiền của anh ta, còn hơn là nói ra rồi anh ta không đưa nữa. Cô đã nghĩ đến việc xin vào công ty cũ đi làm lại, nhưng hoàn cảnh của cô bây giờ đã khác, bên cạnh cô còn có hai đứa con, một đứa lên 5 và một đứa mới hai tuổi. Cô chợt nghĩ đến công việc của mình đang làm ở tiệm cơm, Bún. Phở bình dân. Vốn rất thích nấu ăn nên cô bắt đầu quan tâm đến công việc này. Cô sẽ chú ý đến cách nấu các món, chủ yếu là nêm nếm và ướp đồ ăn sao cho hợp khẩu vị khách hàng. Cô ước nếu như ba mẹ con có được một cái quán cơm bình dân như thế này thì tốt quá, cô có thể vừa trông con vừa kiếm được tiền…
Gần sáng thì bà Thành về, đã từ lâu cô có cảm giác rằng mẹ chồng cô ᵭάпҺ bài, còn ᵭάпҺ ở đâu và chồng cô có biết hay không thì cô không biết. Nhớ hồi bà ta lấy số tiền tiết kiệm của cô trong tủ thì bà đi cả tháng không về, nhưng có một điều là chồng cô cũng không nói gì? có bao giờ anh biết chuyện đó và thông đồng với mẹ không? nếu như không mất số tiền đó thì cuộc đời mấy mẹ con cô đâu phải lo lắng như bây giờ. Nhưng thôi xem như cô gặp пα̣п và phải hết sức khôn khéo miễn sao có tiền là được…
– Mẹ mới về? con lấy nước ấm cho mẹ rửa mặt nhé, rồi mẹ đi nghỉ đi…
Hơi sững người một giây, bà Thành không tin con dâu lại niềm nở như thế. Hôm nay bà thắng lớn nên cười rất tươi:
– Ờ, con dâu quan tâm đến mẹ làm mẹ vui lắm…
Bà đặt giỏ ҳάch lên bàn rồi đi vào trong nhà. Rất nhanh Ngọc Huyền vội mở túi, cô thấy rất nhiều tiền nên nhanh tay rút mấy tờ mệnh giá lớn giắt vào người rồi cũng nhanh chân đi xuống dưới bếp nấu nước nóng mang lên. Miệng cười đon đả:
– Mẹ rửa mặt đi ạ…
– Ừ, cứ để đấy cho mẹ…
Bà Thành vừa rửa mặt vừa ngáp tỏ vẻ mệt mỏi. Sau khi bà ta rửa mặt xong thì cô mang chậu nước xuống bếp, đồng thời ҳάch giỏ đi chợ.
Thật tình cô run lắm khi làm cái việc mà trước giờ cô không bao giờ làm. Nhưng cô cay đắng nghĩ tại sao bà ta lấy được tiền của cô mà cô lại không dám chứ? Bây giờ cô bỗng thấy mình trở thành người khác. Khác cả trong suy nghĩ lẫn hành động, phải chăng cô đã bị chai lỳ cảm xúc? Cuộc sống quá nhiều bất công lẫn uất ức mà cô phải cắn răng chịu đựng, và tuyệt nhiên không bao giờ dám hé môi nói nửa lời.
Đến chợ nhưng cô không còn tâm trạng để mua đồ ăn hay một việc gì khác. Lấy điện thoại gọi cho chồng, từ đầu dây bên kia có tiếng người đàn bà và có cả tiếng trẻ con khóc, giọng cô ta hằn học:
– Có điện thoại này, ông nghe đi…
Bỗng điện thoại tắt, Ngọc Huyền chưa kịp gọi lại thì có cuộc gọi đến, và rõ ràng đó chính là cuộc gọi của Thanh Tùng, chồng cô:
– Anh nghe nè, mấy mẹ con khỏe không? dạo này anh bận quá nên chưa về được…
Không hiểu sao khi nghe câu trả lời dối trá của anh ta mà Ngọc Huyền không hề tỏ ra tức giận, mà thay vào đó là sự kinh bỉ và coi thường. Cô tỏ ra cứng rắn đến lạ lùng, cất giọng lo lắng:
– Biết chồng vất vả mà em không làm gì được, cũng không đến thăm chồng để động viên, nhưng đợt này bé Vy sốt quá, em muốn đưa con đi Ьệпh viện khám mà không còn tiền…
Thanh Tùng tỏ ra sốt sắng để trấn an vợ:
– Em ở nhà lo cho con, đến đây mà làm gì cho vất vả, để anh gửi tiền về cho em…
– Thì cũng lâu rồi vợ chồng không gặp nhau, em định ba mẹ con lên thăm anh nhưng rồi lại không đi được…
– Công trình nay đây mai đó, có cố định nơi nào đâu mà lên. Thôi anh đang phải đi làm, để anh chuyển tiền về cho em lo cho con nhé…
– Anh phải chuyển nhiều hơn một chút đấy, con mỗi ngày mỗi lớn, lại ốm đau…
Không chờ cô nói hết câu thì anh ta đã cúp máy. Bởi vậy mới nói lòng dạ người đàn ông bội bạc. Rõ ràng đang sống bên người đàn bà khác, vậy mà miệng lại nói đang đi công trình. Bỗng nhiên cô cảm thấy kinh tởm, và không thể tin người đang nói dối mình lại chính là Thanh Tùng, chàng sinh viên trường đại học xây dựng một thời cô đã yêu say đắm. Thanh Tùng của ngày xưa và Thanh Tùng bây giờ đã hoàn toàn đổi khác. Anh đang phản bội cô để sống với người phụ nữ khác. Cô đau khổ và hận anh, hận con người giả dối, phản bội vợ con. Rõ ràng anh đang bên mẹ con cô ta, vậy mà vẫn trả lời thản nhiên xem như không có chuyện gì xảy ra. Cô nói sẽ đến thăm chồng chẳng qua xem thái độ của anh ta như thế nào. Qua cuộc điện thoại này chứng tỏ lời bé Hà nói là hoàn toàn chính ҳάc.
Bỗng điện thoại của cô báo một chữ Ting đanh gọn. Cô biết là anh ta đã chuyển tiền, nhìn con số trong tài khoản cô mỉm cười, rất có thể anh ta sợ cô đến thăm sẽ bị lộ nên chuyển số tiền lần này nhiều hơn. Sau khi mua đồ ăn, cô ghé ngân hàng chuyển số tiền mặt vừa lấy được của bà Thành vào tài khoản rồi lên đường về nhà, sở dĩ cô phải làm như thế đề phòng bà ta nghi ngờ rồi lục soát.
Khi về đến nhà thì hai con và bà Thành vẫn đang ngủ, lẳng lặng xuống bếp cô nấu cơm xong thì đi làm. Vừa dắt xe ra ngoài thì cô nghe tiếng gọi của mẹ chồng nên dừng lại đứng chờ, bà Thành từ trong nhà hớt hải chạy ra, miệng nói nhưng tay lục giỏ ҳάch cô đang treo tгêภ xe:
– Con có cầm tiền của mẹ không?
Giả bộ ngạc nhiên, Ngọc Huyền cười hỏi lại:
– Tiền nào mẹ? mẹ nói không có tiền mà…
Lục túi không thấy tiền, bà chống chế:
– Không có gì, chắc mẹ quên…
Nói rồi bà quay vào nhà. Ngọc Huyền nhìn nét mặt của bà ta mà cười thầm, bà đã lấy của tôi biết bao nhiêu tiền, những gì bà làm cho tôi thì bây giờ tôi cũng sẽ làm như thế. Cô cũng đã từng nghĩ phải rời ngôi nhà này, nhưng trước khi rời đi thì cô cũng phải làm một cái gì đó…
Thấy Ngọc Huyền vừa rửa chén, dọn dẹp nhưng mắt thì không rời bếp nấu. Chị Ánh chủ quán ngạc nhiên:
– Nay chị thấy em hơi khác…
– Dạ, em thấy chị nấu ngon lắm, ngày mẹ em còn sống cũng dạy em nấu cơm, nhưng ăn miếng ϮhịϮ heo không mềm và thấm gia vị như chị nấu…
– Tất cả đều phải học, không có bất kỳ công việc nào mà ʇ⚡︎ự nhiên lại thành công. Tuy nhiên học công thức nêm nếm chỉ là lý thuyết, rồi qua thực tiễn sẽ đúc rút kinh nghiệm mà trưởng thành…
Ngọc Huyền im lặng, chợt cô nói với chị Ánh:
– Em rửa chén không lấy lương một tháng, chị dạy em nấu nhé…
– Không có lương thì lấy gì mà nuôi con?
Ngọc Huyền lại im lặng, ánh mắt buồn đẫm nước làm chị Ánh nghi ngờ:
– Em có tâm sự phải không?
– Dạ, không có gì?
– Vậy tại sao em lại khóc. Nói ra được sẽ nhẹ lòng…
Ngọc Huyền như có cơ hội trút được gánh nặng của mình, cô kể cho chị Ánh nghe về cuộc sống của cô kể từ ngày về làm dâu đến giờ, nhưng cô vẫn cố gắng chịu đựng bà mẹ chồng, bởi cô vẫn cố gắng giữ người chồng, người cha cho các con. Nhưng nay anh ta đã phản bội cô mà sống với người phụ nữ khác, đến mức đã có một cậu con trai thì cô không bao giờ tha thứ…
Ngọc Huyền mải kể mà không biết rằng khuôn mặt của chị Ánh cũng đã đầm đìa nước mắt. Hèn gì dạo này cô thấy chị cũng hay buồn và khóc một mình nhưng không dám hỏi. Nghe cô kể xong và ngạc nhiên không hiểu tại sao chị ấy lại khóc. Chị Ánh kể thật ra chồng chị ấy công tác ngoài miền trung, nghe nói cũng có vợ bé. Trước giờ tất cả gánh nặng gia đình lo cho 3 con ăn học anh đều giao phó cho chị. Hàng tháng anh gửitiền về lấy lệ, thậm chí tháng có tháng không. Phần vì bận bán hàng, hơn nữa chị cũng kiếm ra tiền nên nhiều khi cũng chẳng đòi hỏi anh phải chu cấp. chị muốn anh được tiêu sài thoải mái đồng lương để có sức khỏe. Những đợt anh về có khi anh còn lấy tiền nhà mang đi, với mục đích cần mua gì đó, có khi là cho bạn vay mượn. Thôi thì đủ lý do để cần tiền tiêu sài…
Giờ nghe người quen ngoài đó nói gặp anh đi cùng một người phụ nữ khác thì chị giật mình. Làm cái nghề hàng ăn này lúc nào cũng lôi thôi lếch thếch, người toàn mùi dầu mỡ,…trong khi những cô gáι khác thơm tho xinh đẹp thì anh làm sao tránh khỏi siêu lòng. Nhưng bây giờ nếu chị ra ngoài đó xem sự thể thế nào? thì ai là người quán xuyến hàng quán cho chị. Cũng không thể đóng cửa một thời gian, bởi như thế sẽ bị những hàng kế bên lôi kéo rồi mất khách…
Hai chị em có hai thân phận khác nhau nhưng cùng chung một hoàn cảnh. Bỗng chị Ánh nói:
– Hay chị chỉ cách nấu, rồi em bán giúp chị một thời gian, chị phải đi một chuyến…
Thật tình Ngọc Huyền cũng lo lắm, nhưng bây giờ nếu không đồng ý thì chị ấy lại không dạy nghề cho mình. Đây cũng là một dịp may hiếm có, nếu cô không biết chớp lấy cơ hội thì với khả năng tài chính của mình, cô không dễ dàng mà thực hiện được…
Vậy là từ đó, chị Ánh chỉ cho cô nấu các món ăn. Nhiều khi chỉ trong 2 tiếng đồng hồ, chị yêu cầu cô phải xong những món chính, để khách đi làm sớm có thể ghé ăn. Vậy là cô phải thay đổi giờ giấc ở nhà, sáng cô dậy sớm, thay bằng đi chợ thì cô chạy ra quán, nấu nướng xong xuôi mới chạy ra chợ mua đồ nấu cơm, có hôm đông khách, cô lấy luôn cơm ở tiệm cho mấy bà cháu…
Cuộc sống tất bật từ mờ sáng đến tối mịt làm cô cũng chẳng còn thời gian mà nghĩ đến chuyện khác. Những ngày chuẩn bị lên đường ra miền Trung, chị Ánh để cô chủ động ʇ⚡︎ự nấu bán cùng hai người giúp việc nữa, thấy khách khen ngon và giới thiệu người đến ủng hộ thì chị vui lắm, chị có thể yên tâm lên đường được rồi…
Cho đến một ngày. Ngọc Huyền vừa đi làm về thì thấy hai chị em bé Hà đã chờ mẹ ngoài cổng, cô vô cùng ngạc nhiên hỏi con:
– Sao hai chị em lại ngồi ở đây?
Bé Vy không biết gì cứ ôm ghì lấy mẹ, nhưng bé Hà thì thầm vào tai mẹ có vẻ bí mật:
– Mẹ ơi, Ba về rồi…
Ngọc Huyền ngạc nhiên:
– Ủa, Ba về mà sao không điện cho mẹ?
– Ba không về một mình mà đi cùng một cô với thằng Duy…
– Duy nào?
Lúc này cô mới nhớ rằng chồng cô có một đứa con trai. Trấn tĩnh một hồi, cô thấy mình bình tĩnh hơn bao giờ hết, bởi tình yêu trong cô đã ૮.ɦ.ế.ƭ kể từ cái ngày mà nghe tin anh ta có vợ bé bên ngoài. Nhưng nhất định cô không rời khỏi nhà cũng như ký vào đơn ly hôn, nếu như mẹ con anh ta không trả lại cho cô số tiền tiết kiệm 500 triệu đồng…