Khương, một người đàn ông với mức lương 10 triệu đồng/tháng, đã khiến không ít người bất ngờ khi yêu cầu vợ mình, Nga, người đang kiếm được 30 triệu đồng mỗi tháng, phải nghỉ việc ở nhà để chăm sóc mẹ chồng ốm.
Ảnh minh họa.
Câu chuyện bắt đầu khi mẹ chồng Nga được chẩn đoán mắc u xơ tử cung và cần được phẫu thuật. Vợ chồng Nga đưa bà lên thành phố để chữa trị, dự định chăm sóc bà cho đến khi hồi phục. Nhưng trước ngày đón mẹ lên, Khương bất ngờ đòi hỏi Nga nghỉ việc hẳn vài tháng để toàn tâm toàn ý chăm lo cho mẹ mình, khẳng định đây là “nghĩa vụ dâu con” mà vợ anh phải thực hiện.
Nga không thể tin nổi những lời yêu cầu vô lý này phát ra từ chính người chồng mình từng yêu thương và kính trọng. Cô bức xúc phản bác: “Thời đại này không còn như xưa! Công việc của tôi không phải cái chợ, nghỉ là nghỉ được ngay. Chưa kể tôi vừa được thăng chức, vị trí không thể bỏ trống quá lâu. Nghỉ vài ngày đã là cố gắng, vài tháng thì khác nào tự hủy hoại sự nghiệp!”
Tuy nhiên, Khương vẫn một mực khăng khăng: “Em phải nghỉ! Nghỉ đến khi mẹ khỏe lại rồi mới đi làm.” Không chỉ dừng lại ở đó, anh còn lớn tiếng mắng vợ “lười nhác”, “không biết làm dâu” và “trốn tránh trách nhiệm”. Những lời trách móc cay nghiệt ấy chỉ càng làm Nga thêm thất vọng và lạnh nhạt.
Đã từng có lúc Nga không để ý đến sự chênh lệch kinh tế trong gia đình. Mỗi tháng, Khương nhận lương 10 triệu, trích 5 triệu gửi về cho mẹ, giữ 3 triệu cho bản thân, và chỉ đưa Nga 2 triệu cho chi phí sinh hoạt. Cô lương cao hơn, đôi khi còn có thêm thu nhập ngoài, nhưng chưa từng so đo hay phàn nàn. Cô cứ ngỡ sự hi sinh đó sẽ khiến chồng cảm kích, ai ngờ chỉ làm Khương ngày càng ỷ lại và đòi hỏi nhiều hơn.
Nga hiểu ra bản chất của chồng sau cuộc tranh cãi này: “Anh ta chưa bao giờ thực sự nghĩ cho tôi. Trong mắt anh ta, chỉ có bản thân và mẹ là quan trọng.” Nga không còn thấy bực bội, mà thay vào đó, cô hoàn toàn bình thản. Cô đưa cho chồng hai tờ giấy: một là quyết định bổ nhiệm thăng chức của cô, và hai là lá đơn ly hôn mới viết còn chưa ráo mực.
“Tôi không đời nào bỏ công việc này,” Nga nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. “Lúc này không có tiền mới chết, chứ thật sự không có chồng thì chẳng vấn đề gì. Nếu anh thấy khó chấp nhận, ký đơn luôn đi để mai tôi nộp. Sau đó, anh tha hồ tìm cô vợ khác biết lo tròn nghĩa vụ làm dâu mà anh mong muốn!”
Khương như bị dội một gáo nước lạnh. Với mức lương 10 triệu ít ỏi, làm sao anh có thể nuôi nổi cả nhà, chưa nói đến mẹ đang bệnh tật? Anh từng nghĩ rằng Nga, tài giỏi như thế, có nghỉ làm rồi cũng dễ dàng tìm việc mới. Nhưng lần này, Nga không yếu đuối hay dễ bị áp đặt như trước. Cô cứng rắn ngoài sức tưởng tượng, và Khương đành im bặt, cúi đầu nhận sai.
Cuối cùng, mẹ chồng Nga vẫn được chăm sóc chu đáo như kế hoạch ban đầu của cô: ba ngày Nga túc trực trong viện, sau đó thuê người có chuyên môn chăm sóc, còn Nga thì đi làm, tối về bên mẹ. “Tôi nhận ra rằng quá dễ dãi với chồng chỉ khiến anh ta ngày càng ích kỷ. Từ giờ, tôi sẽ không để mình bị ‘bắt nạt’ nữa,” Nga mỉm cười nói.
Câu chuyện của Nga không chỉ là hồi chuông cảnh tỉnh cho những người chồng thích ra lệnh mà không nghĩ đến trách nhiệm của mình, mà còn là một bài học đắt giá về sự cân bằng trong hôn nhân, rằng tình yêu và sự hi sinh chỉ có ý nghĩa khi đến từ cả hai phía.