Ở quê nghèo “chó ăn đá, gà ăn sỏi”, đủ tuổi kết hôn tôi liền lấy luôn chồng Đài Loan để “ngồi mát ăn bát vàng”, mới về làm dâu đã phục vụ cả nhà chồng như giúp việc, chồng thì nh;:u cầ:u cao đòi cả ngày lẫn đêm, được 1 năm thì mẹ chồng ngoại quốc gọi đưa cho cọc tiền 200 triệu bảo con trốn đi…

Sinh ra ở một vùng quê nghèo khó, nơi “chó ăn đá, gà ăn sỏi”, tôi lớn lên trong cảnh thiếu thốn và ước ao có thể thoát khỏi vòng quay của đói nghèo. Khi vừa đủ tuổi kết hôn, tôi nghe nhiều chị em rỉ tai về những cuộc hôn nhân với chồng ngoại quốc, đặc biệt là ở Đài Loan. Người ta bảo rằng, cuộc sống bên ấy “ngồi mát ăn bát vàng”, chỉ cần chịu khó một chút là có thể đổi đời.

Ca sĩ Lê Kiều Như kể chuyện “lấy chồng Đài Loan” | Báo Dân trí

 

 

 

Khi mới đặt chân đến Đài Loan, tôi tràn đầy hy vọng về một tương lai khác biệt. Ngày đầu tiên vào nhà chồng, ai cũng vui vẻ đón tiếp, chồng còn hứa sẽ yêu thương, bảo vệ tôi. Nhưng chỉ sau vài ngày, tôi nhận ra cuộc sống bên này chẳng hề dễ dàng như tưởng tượng. Nhà chồng có đến 6 người, từ cha mẹ chồng đến các em của chồng, ai cũng xem tôi như một “bảo mẫu không công” hơn là một người con dâu.

Công việc ngày nào cũng chất đống. Sáng dậy từ 5 giờ sáng để chuẩn bị bữa ăn cho cả nhà, rồi lo dọn dẹp, giặt giũ, phục vụ từng người theo yêu cầu của họ. Chồng tôi dù lúc mới cưới đã hứa hẹn yêu thương, nhưng khi về nhà lại trở nên lầm lì, yêu cầu tôi phải phục tùng tuyệt đối. Anh không chỉ kiểm soát chi tiêu của tôi mà còn đòi hỏi nhu cầu gần gũi cao đến mức khó tưởng tượng. Nhiều đêm tôi kiệt sức đến nỗi không đứng nổi, nhưng anh chẳng bao giờ quan tâm, cứ như tôi là công cụ để anh giải tỏa nhu cầu.

Ban đầu, mẹ chồng cũng thường xuyên theo dõi và soi xét, bất cứ việc gì tôi làm cũng không vừa ý bà. Thỉnh thoảng bà quát mắng vì những lý do nhỏ nhặt như lau chùi chưa sạch, nấu ăn không hợp khẩu vị. Những khi nhà có khách, bà lại bắt tôi bày biện như một người giúp việc, không cho phép tôi ngồi chung bàn. Đôi lúc tôi tự hỏi, mình đã làm gì sai để bị đối xử như vậy, và nỗi buồn cứ âm ỉ trong lòng, càng ngày càng lớn dần.

Rồi có lần, tôi mệt mỏi nằm nghỉ sau một ngày làm việc liên tục, nhưng bị mẹ chồng bắt gặp. Bà tức giận lớn tiếng, không kiềm chế được mà tát tôi một cái. Tối hôm ấy, chồng tôi còn chỉ trích, bảo rằng nếu tôi không làm tròn bổn phận dâu con thì đừng mong có vị trí trong gia đình. Những lời ấy làm tôi suy sụp hoàn toàn. Tôi không có ai để tâm sự, không người quen, không bạn bè nơi xứ lạ. Cảm giác bị giam cầm và tuyệt vọng bao trùm lên mọi suy nghĩ của tôi.

Một ngày nọ, mẹ chồng bỗng hỏi chuyện, bảo muốn biết vì sao tôi lại buồn bã và mệt mỏi như thế. Tôi lặng lẽ kể, từ những áp lực trong công việc cho đến những nỗi đau bị coi thường. Đôi mắt bà lúc ấy, lạ thay, không còn cái nhìn xét nét thường ngày. Bà chỉ im lặng lắng nghe, rồi trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì đó.

Từ ngày ấy, mẹ chồng dường như thay đổi dần. Bà không còn kiểm tra khắt khe từng việc tôi làm, cũng không mắng mỏ khi tôi mệt mỏi. Bà hay hỏi han nhiều hơn, lén để thêm đồ ăn vào phần cơm của tôi, thỉnh thoảng còn dành những câu nói nhỏ nhẹ động viên.

Một cô dâu Việt mất tích ở Đài Loan

Và rồi, một tối bà gọi tôi vào phòng, đưa cho tôi cọc tiền 200 triệu đồng và nói: “Con hãy cầm số tiền này mà trốn đi, tìm một cuộc sống mới cho mình”. Tôi sốc không nói nên lời, đôi mắt nhìn bà đầy ngỡ ngàng. Bà thở dài, rồi nói nhỏ: “Ta biết con đã chịu đựng nhiều. Sống ở nhà này không dễ dàng, ngay cả ta cũng mệt mỏi vì con trai mình. Đừng phí hoài tuổi xuân ở đây nữa”.


Nhìn người phụ nữ trước mặt, tôi cảm nhận được sự thật đằng sau cái vẻ hà khắc của bà. Có lẽ bà hiểu hơn ai hết sự khổ sở của một người phụ nữ phải gánh chịu khi sống trong sự kìm kẹp, bởi bà cũng không hạnh phúc trong cuộc hôn nhân của mình. Có lẽ bà từng hy vọng con trai mình sẽ đem đến hạnh phúc cho tôi, nhưng chính cuộc sống hàng ngày đã khiến bà nhận ra tôi chỉ đang chịu khổ vì những gì gia đình bà gây ra.

Tôi cầm lấy cọc tiền, trong lòng vừa cảm thấy biết ơn vừa thấy xót xa. Cuộc sống mới ở Đài Loan đã không như mơ, nhưng nhờ lòng trắc ẩn của bà mẹ chồng ấy, tôi có cơ hội bắt đầu lại. Sáng hôm sau, tôi lặng lẽ thu xếp đồ đạc, rời khỏi căn nhà ấy mà không quay đầu lại. Tôi biết rằng cuộc sống phía trước vẫn còn nhiều khó khăn, nhưng ít nhất, tôi đã có tự do để tìm kiếm hạnh phúc của chính mình.