Nhân dịp giỗ bà nội, tôi muốn đưa người yêu về nhà chơi. Mọi người biết tôi có bạn gái rất háo hức gặp mặt. Thế nhưng, tôi vui mừng đưa bạn gái về bao nhiêu thì sau đó lại thất vọng bấy nhiêu.
Tôi năm nay 27 tuổi, ngoại hình cao ráo, đẹp trai, công việc ổn định. Hiện tại, tôi thuê trọ nhưng mục tiêu sang năm mua được nhà để cưới vợ.
Bạn gái nhiều hơn tôi một tuổi và là cấp trên của tôi. Trong công việc, cô ấy giỏi giang, giải quyết mọi việc luôn dựa trên nguyên tắc nhưng lại có tình, có tâm khiến mọi người trong công ty quý mến.
Nếu hỏi bạn gái tôi có điểm trừ gì thì đó là cô ấy không xinh đẹp. Nhan sắc nếu chấm điểm nương tay cũng chỉ đạt điểm trung bình. Xét về ngoại hình, tôi và cô ấy đúng là như “đôi đũa lệch”.
Có lẽ, đó là lý do khi biết tôi theo đuổi, cô ấy đã tỏ ra khó chịu và lạnh nhạt. Thậm chí có lần, cô ấy còn gặp riêng tôi, lớn giọng nói: “Tôi không đắc tội gì với cậu, đừng có mang tình cảm ra đùa cợt”.
Tất nhiên, tôi không dại gì lại đi đùa với cấp trên của mình như vậy. Tôi biết cô ấy mồ côi từ nhỏ, sống với bà và cô chú, tuổi thơ vô cùng khổ sở. Để có được ngày hôm nay, hẳn cô ấy phải nỗ lực hơn người.
Cô ấy chưa lập gia đình nhưng rất yêu trẻ con, cưu mang nhiều đứa trẻ bất hạnh. Cô ấy còn lập nhóm, lập quỹ kêu gọi bạn bè mình chung tay nâng đỡ ước mơ tới trường cho những em bé vùng cao. Tôi thích cô ấy, căn bản không liên quan đến ngoại hình. Thật may, sự kiên trì và chân thành của tôi dần dần cũng khiến cô ấy mềm lòng đón nhận.
Thời gian đầu, mọi người trong công ty không tin chúng tôi là một đôi. Tuy nhiên, chuyện tình cảm này tôi không giấu giếm. Tôi muốn cho mọi người biết tôi tự tin và tự hào khi được làm bạn trai của một người không chỉ giỏi giang, nhân hậu, mà còn tinh tế và khéo léo.
Mọi người từ chỗ bàn tán, xì xào nọ kia, dần cũng coi chúng tôi là một cặp đôi. Nhiều chị em đồng nghiệp còn nói rằng, họ ghen tỵ với bạn gái tôi khi có một chàng trai yêu mình hết lòng như vậy.
Tuần trước, nhà tôi có đám giỗ bà nội. Nhân dịp này, tôi đưa bạn gái về quê chơi cho biết nhà. Cả nhà biết tôi có bạn gái rất háo hức gặp mặt. Mẹ tôi còn bắt tôi đưa điện thoại cho cô ấy, đích thân mời cô ấy về chơi.
Thế nhưng, tôi háo hức đưa bạn gái về bao nhiêu thì sau đó lại thất vọng bấy nhiêu. Cả nhà tôi, ai cũng chê cô ấy xấu.
Bắt đầu là anh rể kéo tôi ra ngõ, giọng không giấu nổi vẻ kinh ngạc: “Anh không hiểu sao cậu yêu được cô gái xấu xí như vậy. Thành phố thiếu con gái à? Cậu thấy chị gái cậu không, trước cũng là hoa khôi trong làng đấy chứ, vậy mà sinh hai đứa con xong nhìn xuống cấp hẳn. Không cần biết cô ấy giỏi giang, nhân hậu cỡ nào, ít nhất cũng phải dễ nhìn một chút chứ”.
Tiếp đến là đến chú tôi, chú bảo: “Giờ cháu yêu, chắc nhìn gà hóa công. Nhưng có điều này chú phải nhắc cháu: Đàn ông ngoại tình đa phần vì người phụ nữ khác trẻ, đẹp hơn vợ mình chứ có phải vì họ tốt hay giỏi hơn vợ mình đâu. Phụ nữ không chỉ là vợ, còn là bộ mặt của người chồng”.
Bố mẹ và chị gái tôi không nói gì nhưng nhìn thái độ của mọi người, tôi đoán họ cũng không hài lòng về người mà con em mình đã lựa chọn.
Mẹ chỉ nói với tôi qua điện thoại khi cả hai đã trở lại thành phố: “Hoa thơm thường sắc màu không rực rỡ. Điều quan trọng là người thưởng thức thích vẻ đẹp hay hương thơm của bông hoa. Người ta chê vài ngày chứ chẳng thể chê được vài năm, tự con biết mình muốn gì là tốt nhất”.
Nói thật, hồi theo đuổi cô ấy, tôi hoàn toàn không coi ngoại hình là vấn đề quan trọng, còn nghĩ “tốt gỗ hơn tốt nước sơn”. Nhưng giờ đưa cô ấy về nhà, người thân, họ hàng từ trẻ đến già đều chê thực sự khiến tôi hoang mang, dao động.
Sự tự tin tôi có trước đây dần biến mất. Mỗi lần cùng bạn gái đi chơi, khi có ai đó vô tình nhìn, tôi cảm thấy không thoải mái. Tôi vẫn yêu, vẫn thương cô ấy nhưng không còn cảm giác tự tin như mọi khi nữa. Thậm chí, tôi bắt đầu có suy nghĩ không biết mình có nên lấy cô ấy làm vợ hay không?
Có phải tình yêu tôi dành cho cô ấy chưa đủ nhiều như tôi vẫn tưởng?