Để có đứa con này, tôi đã phải trải qua bao nỗ lực và hy vọng, mãi mới đậu thai nên suốt chín tháng mười ngày, tôi giữ gìn từng chút một, chẳng dám “chiều chồng” vì sợ ảnh hưởng đến con. Thế nhưng, có lẽ anh không chịu được cảnh “thiếu thốn,” nên đã lén lút tìm “hơi ấm” ở bên ngoài. Chuyện chẳng giấu được lâu, cuối cùng tôi phát hiện ra anh đã khiến một cô gái trẻ mang bầu.
Biết chuyện, tôi vừa hận, vừa tức, nhưng khi ấy bụng đã sắp đến ngày sinh nên đành nhẫn nhịn. Không phải vì tôi yếu đuối, mà bởi tôi muốn giữ bình yên cho đứa con sắp chào đời, không muốn làm mình thêm tổn thương trước lúc vượt cạn.
Khi con tròn tháng, tôi đã sắp xếp tất cả. Tôi lặng lẽ gom hết số của hồi môn – 20 tỷ đồng cùng 10 cây vàng – rồi ôm con về nhà mẹ đẻ. Bước chân ấy như tháo cởi hết nỗi đau và gánh nặng trong lòng.
Đêm ấy, khi chồng trở về nhà, không thấy tôi đâu, lòng anh chợt hoảng loạn. Nhưng tin dữ còn đợi anh phía trước – mẹ anh vừa phát hiện mắc bệnh ung thư, và căn bệnh đã ở giai đoạn muộn.
Đời đôi khi trêu ngươi, khi một quyết định sai lầm có thể mang theo những mất mát không thể cứu vãn. Còn tôi, đứng ngoài những biến động ấy, quyết tâm làm lại cuộc đời với đứa con – nơi tôi biết mình sẽ tìm thấy niềm hạnh phúc và bình yên thật sự.