Khi tôi sinh con đầu lòng, ngỡ tưởng đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của cuộc đời. Thế nhưng, giữa nỗi đau đớn của cuộc chuyển dạ, giữa tiếng khóc chào đời trong trẻo của con, tôi nhận ra trái tim mình bị xé nát khi biết chồng đang có người khác. Vừa đau đẻ, giờ còn đau lòng. Mọi sự yêu thương tôi dành cho anh ta như vỡ vụn.
Suốt thời gian ở cữ, tôi chỉ quanh quẩn bên con. Đêm ngày lầm lũi, nghĩ về cuộc hôn nhân đã cố công vun vén, tôi vừa buồn vừa uất ức. Bao nhiêu mệt mỏi tích tụ trên thân xác đã kiệt quệ sau sinh, giờ còn phải mang thêm nỗi dằn vặt vì sự phản bội. Cảm giác ấy thật khó chịu, muốn đối mặt với “tiểu tam” và đòi lại công bằng cho mình. Nhưng nghĩ đến con, tôi đành kìm lại.
Cô bồ của anh ta có lẽ rất đắc thắng, tưởng rằng khi tôi đang bận chăm con, cô ta sẽ dễ dàng chiếm trọn trái tim của chồng tôi. Họ ngang nhiên đưa nhau đi nhà hàng, khách sạn, nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ bị phát hiện. Chỉ có điều, trời cao có mắt, người đời có câu “gieo gió thì gặp bão.”
Một đêm nọ, khi đang cho con bú, tôi vô tình thấy tin nhắn điện thoại. Hóa ra tối đó, chồng tôi cùng cô bồ hẹn nhau ở một khách sạn sang trọng. Đầu óc tôi trở nên trống rỗng. Cái giá mà tôi phải trả để sinh con, để làm vợ, làm mẹ là chịu đựng sự phản bội thế này sao? Nhưng rồi tôi nén lại, tự nhủ rằng không việc gì phải vội.
Rồi bất ngờ, như một trò đùa của số phận, ngay trong lúc hai người họ đang “mặn nồng” trong khách sạn thì có một đám cháy lớn bùng lên. Ngọn lửa bất ngờ lan nhanh, bao phủ cả tầng họ đang ở. Khách sạn hoảng loạn, mọi người chạy tán loạn để thoát thân. Tôi không rõ chi tiết ra sao, chỉ biết rằng sáng hôm sau, chồng tôi xuất hiện trước cửa nhà, vẻ mặt trắng bệch, quần áo nhăn nhúm đầy khói và tro.
Anh ta không nói được lời nào, ánh mắt đầy hoảng loạn. Sau một hồi lâu, anh mới lắp bắp kể về đêm kinh hoàng đó, rằng anh và cô bồ đã bị mắc kẹt giữa biển lửa, suýt chút nữa thì không thể thoát. “Anh đã nghĩ rằng sẽ không bao giờ được nhìn thấy em và con nữa,” anh nói, giọng đầy sợ hãi.
Tôi lặng im, không nói gì cả. Giữa cảm giác đau khổ, uất hận, bỗng dưng tôi thấy sự an ủi. Trái tim tôi vẫn còn vết thương sâu hoắm, nhưng trong tôi hiểu rằng quả báo đã đến. Không cần tôi phải ra tay, sự bất công đã được giải quyết bởi chính sự nghiệt ngã của cuộc đời.
Từ sau đêm ấy, chồng tôi trở nên trầm lặng và ít nói. Anh chủ động xin lỗi, muốn chuộc lại những lỗi lầm. Còn tôi, dù lòng chẳng thể nào trở lại như cũ, nhưng tôi hiểu rằng đó là dấu chấm hết cho cơn ác mộng của mình. Tôi mỉm cười, nhìn con nằm ngủ trong vòng tay, tự nhủ rằng cuộc đời luôn có cách trả lại sự công bằng.