Dưới ánh đèn lờ mờ của phòng tân hôn, tôi ngồi một mình, nặng nề, không biết nên đối mặt với sự thật vừa phơi bày trước mắt như thế nào. Vừa mới về chung một nhà với người mà tôi tin là chỗ dựa suốt đời, vậy mà chỉ ngay đêm tân hôn, tôi phát hiện anh ta vẫn liên lạc với một người phụ nữ khác. Chỉ cần nhìn vài dòng tin nhắn, những lời nhớ nhung và hứa hẹn yêu thương, là tôi hiểu ngay.
Tôi không khóc, cũng không làm ầm lên. Tâm trạng trống rỗng và chua xót, tôi ngồi yên trong bóng tối, tự hỏi liệu mình có đáng để chịu đựng cuộc sống thế này không. Tôi gọi cho mẹ đẻ, nói rất ngắn gọn: “Con không muốn sống như thế này, mẹ ạ. Con sẽ về với mẹ.”
Mẹ tôi im lặng một lúc, sau đó nhẹ nhàng: “Con hãy làm điều mà con cảm thấy đúng. Chúng ta sẽ luôn ở đây, chờ con về.”
Sáng sớm hôm sau, khi chồng còn chưa trở về, tôi lặng lẽ thu dọn đồ đạc. Tôi gom hết số vàng mà bố mẹ trao làm hồi môn, cảm thấy như mình vừa được trả lại chút giá trị sau tất cả những gì đã mất. Trong lòng không còn hy vọng, không còn đợi chờ. Cánh cửa đóng lại sau lưng, để lại căn phòng trống vắng và lạnh lẽo, giống như tình cảm giữa tôi và anh ta.
Khi về đến nhà bố mẹ, tôi ngồi xuống, để cho những giọt nước mắt nghẹn ngào chảy xuống. Tôi không nghĩ mình sẽ rời bỏ người đàn ông mình từng yêu như thế, nhưng lòng tin một khi đã tan vỡ thì không thể nào hàn gắn.
Ba mươi phút sau khi tôi rời đi, anh gọi điện liên tục. Tôi không nhấc máy, không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào từ người đàn ông này. Những cuộc gọi chỉ làm tôi thêm lạnh lùng và dứt khoát hơn. Tôi quyết tâm để anh ta cảm nhận sự trống rỗng khi mất tôi.
Giữa lúc đó, bác giúp việc từ nhà chồng gọi tới. Tiếng bác run rẩy thông báo tin dữ: mẹ anh đã qua đời. Tin sét đánh khiến tôi nghẹn thở. Người mẹ hiền hậu ấy, luôn quan tâm chăm sóc tôi, luôn tin tưởng rằng tôi sẽ mang đến hạnh phúc cho con trai bà.
Anh trở về, nhận được tin ấy cũng trong lúc nhận ra tôi đã rời khỏi cuộc sống của anh. Sự mất mát ập đến như bão tố, tôi không biết lòng anh lúc ấy ra sao, nhưng tôi không thể quay lại bên cạnh anh được nữa. Mọi thứ đã thay đổi mãi mãi.
Cuộc đời có những ngã rẽ đau lòng như vậy. Nhưng với tôi, một lần đau đớn còn hơn một đời sống trong lừa dối. Bắt đầu từ ngày đó, tôi quyết tâm xây dựng cuộc sống mới cho mình, không vì ai khác, chỉ vì chính tôi xứng đáng có được hạnh phúc trọn vẹn.