NҺờ mẹ ƌι ƌóп cҺáu, пửɑ tιếпg sɑu Ьà gọι lạι Ьáo “пó mất tícҺ rồι”
Tȏi cũng chẳng biḗt sau chuyện này thì mẹ con tȏi có thể duy trì quan hệ gia ᵭình ᵭược nữa khȏng.
Sau khi bố và ông nội cùng qua đời đột ngột trong một tai nạn ở đèo núi cách đây 12 năm, mẹ tôi trở thành góa phụ ở vậy nuôi 3 đứa con nhỏ. Tôi là chị cả, dưới còn 2 đứa em trai nữa. Gia cảnh khó khăn nên tôi phải nghỉ học sớm, đi khắp nơi phụ mẹ làm lụng kiếm tiền nuôi cả nhà.
4 mẹ con cứ líu ríu bên nhau trong căn nhà gạch cũ, bữa no bữa đói nhưng vui vẻ và yên bình. Đến năm tôi 16 tuổi thì địa phương hỗ trợ cho đi học tiếp. Nhà cửa cũng được nhiều người hảo tâm giúp đỡ xây dựng lại khang trang hơn. Mẹ tôi được nhận vào làm ở một trang trại, dần dà cuộc sống cũng không thiếu thốn như xưa nữa.
Mấy mẹ con tôi từng rất gắn bó với nhau, nương tựa vào nhau để sống qua những tháng ngày cực khổ. Ấy vậy mà từ lúc tôi lấy chồng đến bây giờ, tình cảm mẹ con thường xuyên rạn nứt do những mâu thuẫn chẳng đâu vào đâu. Từ chuyện nhỏ như việc mẹ gọi điện nhờ mua đồ ăn cho em trai ở nhà nhưng tôi quên béng đi, hay chuyện lớn như việc tôi quên ngày giỗ của ông và bố. Tất cả đều khiến mẹ tôi nổi nóng giận dỗi. Rồi sau đó tôi lại phải xin lỗi và nghĩ cách xoa dịu bà.
Tôi rời khỏi nhà đi lấy chồng cũng là một việc khiến khoảng cách 2 mẹ con ngày càng xa xôi. Dù nhà chồng với nhà mẹ chỉ cách nhau một bờ mương, đi vài chục bước chân là tới, song mẹ tôi động tí lại than rằng “Con gái gả chồng như bát nước hất đi”. Bởi vì tôi không thể chăm lo mẹ thường xuyên như trước, không có thời gian để ý xem nay mẹ sụt sịt sổ mũi ra sao, các em đi học cần sách vở giày dép thế nào… Tất cả mẹ đều cho rằng tại tôi dành hết tâm tư cho nhà chồng nên không còn thương mẹ và em nữa.
Dù tôi có giải thích an ủi khô cả họng thì mẹ cũng không tin là tôi chẳng thay đổi gì. Sinh con xong tôi bơ phờ mệt mỏi, gần như chẳng có thời gian cho bản thân vì thằng bé con ốm yếu quấy khóc từ bé. Vậy mà mẹ vẫn cứ muốn tôi phải về nhà thường xuyên như ngày xưa, gọi là phải có mặt ngay, nếu kiếm cớ gì bên nhà chồng là mẹ lại trách con gái “không cần nhà ngoại nữa”.
Sự khác lạ trong suy nghĩ của mẹ khiến tôi khổ tâm vô cùng. Nó là bức tường vô hình ngăn cách tình cảm 2 mẹ con, đã vậy mẹ còn bảo thủ nữa khiến tôi chẳng thể xóa bỏ ranh giới ấy được.
Bên nhà chồng biết chuyện đó nên nhiều lần bố mẹ chồng chủ động tâm sự với mẹ ruột tôi, mong gỡ được nút thắt trong lòng bà ra để quan hệ 2 bên được bình thường như cũ. Tuy nhiên càng nói chuyện thì mẹ tôi lại càng nghĩ tôi ưu ái bên nội hơn bên ngoại, cho rằng tôi sống ở nhà chồng, ăn cơm nhà chồng, bận rộn đủ thứ bên nhà chồng, hi sinh đủ thứ cho nhà chồng nên mới được người ta bênh vực như thế!
Dần dà tôi chán không muốn nói gì với mẹ nữa. Thi thoảng tôi bế con về nhà chơi, không thì các cậu qua chơi với cháu. Mẹ tôi cũng chả í ới gì con gái nữa, đến giỗ bố cũng không thèm gọi tôi về. Mọi người an ủi tôi rằng mẹ đã ở tuổi trung niên nên khó tính khó nết, bảo tôi nên thông cảm và yêu thương bà hơn. Tôi cũng chẳng biết nữa…
Nay tôi có việc đột xuất trên công ty, nhà máy xảy ra sự cố nên tôi phải ở lại muộn để cùng sếp giải quyết. Đen đủi một nỗi cả nhà chồng lại về quê có việc từ hôm qua, chồng tôi thì đi ăn cưới bạn ở tỉnh khác. Thế là tôi đành phải gọi điện cho mẹ ruột nhờ đón cháu hộ vì chẳng còn ai nữa.
Không ngờ mới nửa tiếng mẹ đã gọi lại cho tôi, bà thủng thẳng nói “Không thấy cu Tin ở trường” khiến chân tay tôi rụng rời.
Tôi quẳng hết giấy tờ ra đấy, chạy ra ngoài gọi cho cô giáo Tin để xác minh sự việc. Cô giáo cũng ú ớ nói không thấy Tin trong lớp. Nay lớp có buổi giao lưu văn nghệ với lớp khác nên hơi ồn ào lộn xộn, lại còn nhiều phụ huynh đến dự chơi nữa, đông quá cô không biết Tin biến mất lúc nào.
Tôi run rẩy nhờ cô kiểm tra camera tại khắp các ngóc ngách quanh trường. Cô Hiệu trưởng nghe tin cũng tá hỏa đi tìm cùng mọi người, an ủi tôi rằng chắc Tin chui vào góc nào đó nghịch thôi. Thằng bé mới 4 tuổi nên khá hiếu động, có khi nó đang chơi trốn tìm ở đâu đó một mình.
Trong đầu tôi chỉ nghĩ đến tình huống xấu nhất là Tin bị bắt cóc. Đọc báo nhiều lần thấy con nhà khác rơi vào tay kẻ xấu, không ngờ cũng có ngày tôi rơi vào hoàn cảnh như vậy.
Trường huy động rất nhiều người hỗ trợ, cả dãy phố trước cổng trường cũng trích xuất camera để phụ tìm kiếm mà không thấy tăm tích con tôi đâu. Tôi ngã quỵ trên công ty, khóc hết nước mắt khiến sếp phải giục về nhà ngay lập tức. Cả nhà chồng biết tin cũng hoảng hốt, ai nấy đều tá hỏa gọi xe đặt vé về gấp.
- Tôi ám ảnh đến suy sụp khi phát hiện bức ảnh vợ gửi cho người cũ từ 10 năm trước
Thế nhưng khi chạy về nhà chuẩn bị báo công an đến nơi thì tôi phát hiện ra Tin đang ngồi ăn xôi ở ngay nhà hàng xóm! Bà ngoại nó ngồi cạnh đang xem Tiktok, tay phe phẩy quạt ung dung như không có gì xảy ra.
Tôi vội dừng xe xuống hỏi tại sao mẹ lại báo tin giả, lừa con là Tin bị mất tích. Mẹ tôi vừa cắn miếng ổi vừa đủng đỉnh đáp: “Ai bảo mày hôm qua không mua thức ăn cho tao mời khách”.
Đột nhiên đầu tôi hiện lên tin nhắn lúc 5h chiều qua mẹ nhờ mua con vịt quay để đãi bạn đến chơi. Bà thích ăn vịt ở hàng vỉa hè cạnh chỗ tôi làm, cơ mà hôm qua tôi lại quên béng mất! Lấy xe ra khỏi công ty là đầu tôi chỉ nghĩ đến việc đi chợ và đón con.
Chỉ vì chuyện đó mà mẹ giận tôi từ hôm qua, rồi hôm nay bà cố tình dọa tôi để trả đũa! Tôi phải gọi điện xin lỗi cô Hiệu trưởng vì đã làm phiền mọi người nháo nhào lên đi tìm thằng Tin. Bà ngoại đến đón nhưng lẳng lặng không nói với ai cả, suýt nữa thì to chuyện rồi.
Tôi vừa buồn bực vừa thất vọng, bế con về thẳng bên nội để khỏi phải đôi co với bà ngoại Tin. Cứ mỗi bước quay lưng đi ngược với mẹ là tôi lại cảm giác như đeo thêm một tấn đá trong tim. Nghẹt thở, đau lòng xen với phẫn nộ. Tại sao mẹ có thể vì một chuyện bé tí mà gây chuyện khiến tôi phải sợ hãi thế cơ chứ! Thằng Tin nó có tội tình gì mà mẹ đem nó ra để trả thù tôi? Chẳng để làm gì cả, chỉ thêm một vết rạn to tướng trong lòng con gái mẹ…