Mặc cho con đã lớn tướng, đi học cả ngày, tôi động viên vợ đi làm nhưng cô ấy vẫn không chịu. Cô ấy chỉ thích ở nhà, tối ngày nằm ườn xem tivi, đợi đến giờ thì đón con…
Mặc cho con đã lớn tướng, đi học cả ngày, tôi động viên vợ đi làm nhưng cô ấy vẫn không chịu. Cô ấy chỉ thích ở nhà, tối ngày nằm ườn xem tivi, đợi đến giờ thì đón con…
Cuộc sống của tôi bây giờ rất mệt mỏi. Là người đàn ông, tôi biết, mình đóng vai trò trụ cột, phải đảm bảo cho cuộc sống của vợ và con mình. Nhưng thú thật, gánh nặng cơm áo gạo tiền chưa bao giờ là điều đơn giản.
Mỗi ngày tôi đều phải đau đầu tính toán sao cho đủ các khoản chi tiêu, sinh hoạt. Tôi cảm thấy đuối và muốn có sự hỗ trợ từ vợ. Vợ chồng là phải đồng cảm cộng khổ. Nhưng… vợ tôi chỉ thích ở nhà ăn chơi, không chịu đi làm.
Từ ngày cưới nhau về đến giờ vợ tôi chưa đi làm một ngày nào. Khi bắt đầu cưới, cô ấy đang làm nhân viên cho một công ty. Lương không quá cao nhưng nếu tằn tiện thì cũng trang trải được một khoản kha khá trong việc nhà.
Thế nhưng khi bắt đầu có bầu, cô ấy đòi xin nghỉ việc. Thân là đàn ông, thấy vợ bầu bí mệt mỏi muốn ở nhà, tất nhiên tôi phải đồng ý. Tôi không muốn vợ mình khổ.
Cuộc sống với trăm khoản phải chi tiêu, vợ không chịu đi làm, một mình tôi phải cáng đáng hết (Ảnh minh họa)
Vậy là suốt thời gian đó cô ấy ở nhà. Cả ngày vợ tôi không phải động chân, động tay vào việc gì. Tôi đi làm, kiếm tiền, trưa, tối lại tranh thủ về nhà nấu cơm cho vợ ăn. Quần áo, dọn dẹp nhà cửa, đi chợ… trăm việc tôi làm hết.
Tôi sợ vợ mình sức khỏe yếu nên không để cô ấy phải vất vả. Tôi làm hết, chỉ mong vợ con được khỏe.
Sau khi sinh, bà nội, bà ngoại đều ngỏ ý sẽ lên trông con cho vợ tôi đi làm sau khi hết chế độ nghỉ thai sản, nhưng vợ tôi gạt đi. Cô ấy bảo không tin tưởng ai chăm con cả, chỉ tự mình chăm mới yên tâm.
Tôi tôn trọng vợ, cũng hiểu cho nỗi lòng của người làm mẹ muốn được gần con nên tôi cũng động viên vợ cứ ở nhà với con đợi bao giờ con cứng cáp.
3 năm đằng đẵng trôi qua, vợ tôi chỉ ở nhà, không đi làm. Tôi bắt đầu chóng mặt với việc kiếm tiền. Tôi làm ngày, làm đêm để có đủ tiền trang trải cho cuộc sống.
Công việc của tôi không quá nhiều tiền nên tôi phải kiêm nhiệm rất nhiều việc. Có những lần ốm, mệt, muốn nghỉ nhưng vì sợ nghỉ lắm không có tiền nên tôi lại gắng gượng.
3 năm đằng đẵng trôi qua, vợ tôi chỉ ở nhà, không đi làm. Tôi bắt đầu chóng mặt với việc kiếm tiền. (Ảnh minh họa)
Trong khi đó, vợ tôi không chịu đi làm. Lên 4 tuổi, con trai tôi cũng đã đi học mẫu giáo. Con ngoan, tự lập và cứng cáp. Có nhiều công việc phù hợp để vợ tôi có thể vừa làm, vừa đảm bảo việc đón con, chăm con… nhưng mỗi lần tôi đề nghị đi làm là cô ấy chối đây đẩy. Cô ấy bảo bao giờ cảm thấy yên tâm hoàn toàn về con thì mới đi, giờ vẫn… chưa phải lúc.
Con tôi cũng đã sắp vào lớp 1. Ngần ấy năm lấy nhau là ngần ấy năm một mình tôi lao vào làm. Đã vậy dù ở nhà nhưng vợ tôi rất lười. Phòng lúc nào cũng bừa bộn, rác ngập ngụa lên.
Cơm nước thì bữa được bữa chăng. Thích thì cô ấy nấu, không thích có khi lại gạ đi ra ngoài ăn hàng… Tiền thì làm không ra nhưng vợ hoàn toàn không hiểu cho nỗi khổ tâm của tôi.
Giờ tôi không biết phải làm cách nào để khiến vợ đồng ý đi làm, hỗ trợ tôi trong việc kiếm tiền. Con ngày một lớn, trăm khoản phải chi tiêu. Tôi cũng muốn cho con một cơ hội tốt sau này… Nhưng một mình tôi làm thì sao đủ?