Từ lúc về làm dâu tôi đã không được lòng mẹ chồng. Bà chê nhà tôi nghèo lại ở quê không môn đăng hộ đối với nhà bà. Thế nhưng khi đó chồng tôi kiên quyết cãi lời mẹ cưới bằng được. Về ở được đúng 1 tuần thì bà đuổi:
“Tôi không bao giờ chấp nhận chị là con dâu, đừng ở đây ngứa mắt”.
Chồng tôi rất thương vợ nên anh nói luôn:
“Mẹ không chấp nhận cô ấy thì bọn con ra ngoài thuê trọ”.
Anh thuê nhà của hàng xóm bỏ không ngay gần đấy rồi hai đứa lếch thếch chuyển đồ ra ở. Từ đó mẹ chồng chuyển sang thù ghét bọn tôi.
Ảnh minh họa: Nguồn Internet
Trên chồng tôi có 1 anh trai, 1 chị gái nữa. Mẹ chồng có 2 phần đất chia hết cho anh chị, còn bọn tôi thì không được gì cả. Đến lúc tôi sinh con, trọ ngay gần đấy nhưng bà không sang ngó cháu lấy một lần.
Nhiều lúc nhà có việc, các anh chị về ăn uống nhưng mẹ chồng không gọi bọn tôi. Bà còn đánh tiếng là sau này chết cũng không cần hai đứa về đám tang.
Thế nhưng không ai nắm tay được cả ngày các chị ạ. Cách đây 3 năm bà bị tai biến, các anh chị cũng chăm sóc được thời gian đầu, sau đó anh chồng tôi bắt họp gia đình. Chị dâu bảo:
“Mẹ là mẹ chung, dù trước bà thế nào thì chú thím cũng phải có trách nhiệm chứ không đùn đẩy hết cho chị được”.
Chị dâu toàn vịn lý do bận đi làm, có hôm để bà ở nhà một mình từ sáng đến chiều chẳng được miếng nước nào. Lúc tôi vào thì mẹ chồng đang cố gắng bò từ trong giường ra ngoài phòng khách tìm nước. Trông bà khi đó khác hẳn với cái lúc còn khỏe, đứng chửi bới sa sả, xua đuổi tôi giống như đuổi tà mấy năm trước. Từ hôm đó tôi với chồng thay nhau mang cơm cháo sang cho bà ăn.
Rồi djch nên tôi không có việc làm, chồng bảo:
“Em chịu khó chăm mẹ một thời gian, bà cũng yếu lắm rồi. Mình anh đi làm vẫn đủ để trang trải”.
Vậy nên tôi vừa ở nhà trông con học online, vừa chạy qua chạy lại chăm mẹ chồng. Còn các anh chị thỉnh thoảng mới tạt qua, ngó nghiêng chút rồi lượn hết.
Anh trai chồng còn tệ đến mức chỉ mong bà đi nhanh để lấy cái nhà còn lại, vì mẹ chồng đã sang tên cho anh từ trước đó nhưng vì bà còn nên chưa bán được. Hôm đó mang cháo vào bón cho mẹ chồng, bà cứ nắm tay tôi chỉ xuống viên gạch vỡ dưới nền ú ớ:
“Đào lên…”
Tôi tưởng bà bị lẫn nên nói linh tinh nhưng cũng lấy con dao cậy viên gạch vỡ lên, bên dưới đó mẹ chồng chôn một cái túi, mở ra mà tôi hoa cả mắt vì có rất nhiều vàng, vòng cổ, nhẫn, vàng miếng, dây chuyền. Kèm đó còn có cả một cuốn sổ tiết kiệm 3 tỷ đứng tên chồng tôi nữa.
Bà bảo:
“Của con hết đấy”.
Nói được mỗi câu đó, từ chiều hôm ấy bà yếu hẳn, ăn được 2 thìa sữa xong hôn mê sâu rồi mất. Lo hậu sự cho mẹ xong vợ chồng tôi mới có thời gian mở cái túi bà để lại ra xem. Trong đó bà viết rất rõ số vàng 10 cây và sổ tiết kiệm 3 tỷ này là phần cho vợ chồng tôi.
Hai đứa cứ thẫn thờ nhìn nhau, chồng tôi còn lén lau nước mắt. Vậy là từ trước mẹ chồng vẫn luôn nghĩ đến chúng tôi, số tiền vàng tiết kiệm còn lại đã giao hết anh ấy. Cũng may cuối đời bà nhìn nhận ra điều đó, tôi cũng thấy nhẹ nhõm hơn vì cũng đã được bà đón nhận.