Mẹ chồng tôi già yếu và mắc bệnh đãng trí, ngày qua ngày tôi là người trực tiếp chăm sóc bà. Tháng nào anh cả cũng gửi 20 triệu để tôi lo liệu, mua đồ bổ dưỡng cho bà. Nhưng khi thấy số tiền ấy khá lớn, lòng tham trong tôi trỗi dậy. Tôi lén lút bớt xén, chỉ mua những món ăn rẻ tiền, còn lại thì giữ lại để tiêu xài cho bản thân. Nghĩ rằng bà đã lẫn, tôi chẳng bận tâm, cho rằng mọi việc rồi sẽ trôi qua mà chẳng ai hay biết.
Thời gian trôi qua, rồi cũng đến ngày bà qua đời. Tôi lo liệu tang lễ cho bà như trách nhiệm của một người con dâu, cố gắng che giấu sự áy náy, và tự trấn an rằng chẳng ai có thể biết được những gì tôi đã làm. Nhưng khi dọn dẹp đồ đạc trong phòng bà, tôi vô tình lật tấm chiếu bà vẫn nằm lên, và nhìn thấy một tờ giấy A4 cũ kỹ bên dưới.
Trên tờ giấy ấy là nét chữ run rẩy của mẹ chồng, dòng chữ ngắn gọn nhưng đủ khiến tôi rùng mình: *“Cảm ơn con dâu đã chăm sóc mẹ trong những ngày cuối đời. Mẹ biết con vất vả, và mẹ biết con đã làm gì với số tiền anh con gửi. Mẹ không trách con, chỉ mong sau này con sống đàng hoàng hơn.”*
Tôi sững người, cảm giác hối hận và sợ hãi xen lẫn, từng chữ như cứa vào lương tâm. Hóa ra, dù trí nhớ có phai nhạt, bà vẫn nhận ra mọi chuyện, và bà vẫn chọn im lặng cho đến cuối đời, chỉ để lại những dòng cuối cùng này như một lời nhắc nhở. Lòng tham của tôi đã khiến tôi mất đi sự tôn trọng mà bà đã dành cho mình, và bài học cay đắng này sẽ mãi là vết hằn trong lương tâm.
Đôi khi, những điều ta nghĩ rằng có thể che giấu mãi mãi lại chính là điều mà người khác thấu hiểu rõ nhất. Lời cảm ơn cuối cùng của bà không phải là sự tha thứ, mà là một tấm gương để tôi nhìn lại lòng mình.