Tôi vẫn nhớ như in cái ngày lần đầu gặp anh, một buổi chiều se lạnh trên đường phố Seoul. Chiếc xe taxi dừng lại, cửa xe mở ra, và tôi nhìn thấy anh – một người đàn ông ngoài 30, nụ cười hiền lành nhưng ánh mắt lại rực sáng sự tự tin. Chỉ qua vài câu chuyện trên đường, tôi nhận ra giữa chúng tôi có sự đồng điệu lạ kỳ.
Những ngày sau đó, chúng tôi liên tục gặp nhau, đi dạo, trò chuyện. Anh kể về cuộc sống của mình: một người đàn ông làm việc chăm chỉ, sở hữu một ngôi nhà rộng rãi ở Gangnam, hai chiếc xe hơi và một khoản tiết kiệm đủ để không lo lắng về tương lai. Lời nói của anh cùng những minh chứng hiển nhiên khiến tôi không chút nghi ngờ. Để rồi, chỉ sau hai tháng ngắn ngủi, tôi đồng ý kết hôn, quyết tâm rời bỏ quê hương để làm dâu xứ Hàn.
Làm dâu xứ lạ
Cuộc sống ban đầu khá êm đềm. Ngôi nhà sang trọng mà anh đưa tôi về đúng như lời kể. Hằng ngày, tôi ở nhà nội trợ, chuẩn bị bữa tối thịnh soạn đón anh về. Đêm đến, anh luôn nhẹ nhàng, ân cần, làm tôi cảm thấy mình như nàng công chúa trong cổ tích.
Thế nhưng, niềm hạnh phúc ấy không kéo dài lâu.
Bí mật dưới gối
Một buổi sáng khi anh đi làm, tôi dọn dẹp phòng ngủ như mọi ngày. Nhưng hôm đó, khi lật gối lên để thay vỏ, một xấp giấy tờ khiến tôi tò mò. Tờ giấy đầu tiên hiện ra trước mắt tôi là một bảng kê chi tiết… **khoản nợ 100 tỷ won**!
Tôi sững sờ. Tim đập loạn nhịp, tay run rẩy lật từng tờ giấy. Đây là những khoản vay ngân hàng, vay cá nhân và cả những khoản lãi suất cắt cổ từ các tổ chức ngầm.
“Tại sao?” – câu hỏi vang vọng trong đầu tôi. Anh, người chồng mà tôi yêu thương, luôn tỏ ra hoàn hảo và giàu có, lại giấu tôi bí mật kinh hoàng như vậy?
Sự thật được phơi bày
Tối hôm đó, tôi cố gắng giữ bình tĩnh đợi anh về. Khi anh bước vào nhà, nụ cười thường ngày của anh khiến tôi muốn bật khóc.
– “Anh có chuyện gì muốn nói với em không?” – Tôi hỏi, giọng run run.
Anh ngạc nhiên, ánh mắt đầy vẻ lo lắng.
Tôi đặt xấp giấy lên bàn. Anh nhìn thấy và khuôn mặt lập tức biến sắc.
Anh thú nhận rằng tất cả những gì anh sở hữu đều chỉ là vỏ bọc. Ngôi nhà, xe hơi, thậm chí cả những bữa tối xa hoa mà chúng tôi từng tận hưởng đều được mua bằng tiền vay. Công việc kinh doanh của anh thất bại vài năm trước, và từ đó anh chìm sâu trong nợ nần.
– “Anh không muốn mất em… Em là điều duy nhất tốt đẹp mà anh có được.” – Anh nói, nước mắt rơi xuống.
Lựa chọn cuối cùng
Đêm ấy, tôi không ngủ. Tôi nhìn anh – người đàn ông mà tôi yêu thương – giờ đây trông thật yếu đuối và mệt mỏi.
Sáng hôm sau, tôi đưa ra quyết định. Tôi không thể quay lưng với người đã đặt cả hy vọng vào tôi, nhưng tôi cũng không thể tiếp tục sống trong dối trá.
Tôi nói với anh:
– “Em sẽ ở lại, nhưng với một điều kiện. Từ bây giờ, chúng ta sẽ đối diện với mọi thứ cùng nhau, không còn bí mật nào nữa.”
Anh gật đầu, đôi mắt ngấn nước đầy cảm kích. Từ hôm đó, chúng tôi bắt đầu hành trình mới – không phải là cuộc sống vương giả như mơ, mà là những ngày tháng cùng nhau vượt qua nợ nần, đối mặt với thực tế.
Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng tôi tin rằng khi cả hai thật sự đồng lòng, không có gì là không thể. Và tôi biết, dưới gối của anh, từ nay sẽ không còn bất kỳ bí mật nào nữa.