Mẹ tôi mất chưa đầy 49 ngày bố đã dắt bồ mới về nhà, anh chị em tôi vô cùng căm phẫn nên tìm mọi cách để tống cổ mẹ kế ra khỏi nhà nhưng bất thành. Ngày cưới của hai người, chúng tôi đều thờ ơ cho tới khi MC cầm tờ giấy đọc to thì tất cả chúng tôi đều quỳ xuống xin được tha thứ khi biết đó chính là…

 

Chương 1: Nỗi đau chồng chất

Tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập trong một buổi sáng ảm đạm. Tôi vội vã nghe máy, chỉ kịp nghe giọng bố nghẹn ngào: “Mẹ con đi rồi…” Đầu óc tôi quay cuồng, tim thắt lại, và đôi chân bủn rủn không đứng nổi.

Mẹ tôi ra đi sau một thời gian dài chiến đấu với căn bệnh ung thư quái ác. Những ngày cuối đời, bà đã chịu đựng nhiều đau đớn, và chúng tôi đã bất lực nhìn bà mòn mỏi từng ngày. Gia đình dốc hết tiền bạc, thậm chí vay mượn khắp nơi, chỉ mong giữ lại được mẹ. Nhưng cuối cùng, điều kỳ diệu đã không xảy ra.

Cả nhà chìm trong tang tóc. Tôi và các anh chị em chưa kịp nguôi ngoai nỗi đau mất mẹ thì bố bất ngờ thông báo: “Bố có người mới.” Câu nói như một nhát dao đâm thẳng vào lòng chúng tôi.

Chương 2: Cơn giận của những đứa con

Chưa đầy 49 ngày mẹ mất, người phụ nữ ấy đã xuất hiện trong ngôi nhà mà chúng tôi từng gắn bó với biết bao kỷ niệm. Chị cả của tôi gào lên:

Bố thật nhẫn tâm! Mẹ còn chưa yên nghỉ mà bố đã mang người khác về!

Tôi, vốn là người ít nói nhất trong nhà, cũng không thể chịu nổi:

Bố quên mẹ rồi sao? Mẹ còn chưa kịp siêu thoát mà bố đã như thế này?

Bố không giải thích, chỉ bảo:

Các con không hiểu đâu.

Chúng tôi không chấp nhận lời biện minh đó. Mọi hành động của người phụ nữ ấy – từ việc sắp xếp lại đồ đạc của mẹ cho đến nấu nướng trong căn bếp quen thuộc – đều khiến chúng tôi căm phẫn. Nhiều lần, anh chị em chúng tôi bàn cách khiến bà ta phải bỏ đi. Nhưng dường như bà ta không quan tâm đến thái độ lạnh nhạt hay những lời nói gay gắt của chúng tôi.

Chương 3: Đám cưới không ai muốn

Chỉ vài tháng sau, bố tuyên bố tổ chức đám cưới. Không ai trong chúng tôi tham dự lễ ăn hỏi. Chúng tôi muốn để bố hiểu rằng chúng tôi không chấp nhận cuộc hôn nhân này. Nhưng ngày cưới, tôi và các anh chị em buộc phải có mặt vì người thân họ hàng đến đông, không thể để gia đình mất mặt.

Chúng tôi ngồi im lặng trong góc, ánh mắt lạnh nhạt nhìn lên sân khấu. Đến khi MC đứng lên, cầm theo một tờ giấy, giọng trầm ấm vang lên:

Trước khi cử hành hôn lễ, tôi muốn chia sẻ một câu chuyện.

Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía người MC, tò mò. Ông đọc rõ ràng:


Cách đây hơn một năm, một người phụ nữ đã âm thầm giúp đỡ gia đình này vay một số tiền lớn để chữa trị cho một người mẹ đang chống chọi với bệnh ung thư. Không cần giấy tờ, không cần điều kiện gì. Người phụ nữ ấy chính là…

MC quay về phía bố và chỉ tay về người phụ nữ trong chiếc váy cưới đơn giản, gương mặt hiền từ. Cả hội trường sững sờ.

Là cô dâu của ngày hôm nay.

Chương 4: Những giọt nước mắt muộn màng

Câu nói như sét đánh ngang tai. Tôi bàng hoàng nhớ lại những ngày gia đình chạy vạy khắp nơi để vay tiền, khi tất cả các cửa đều khép lại. Bố từng bảo đã tìm được người sẵn sàng giúp đỡ, nhưng không tiết lộ đó là ai.

Chị cả bật khóc, chạy lên sân khấu:

Là thật sao?

Người phụ nữ ấy mỉm cười nhẹ nhàng:

Tôi không muốn nói ra vì sợ các con nghĩ tôi lợi dụng chuyện này. Nhưng tôi yêu bố các con, và tôi cũng quý mến gia đình này.

Tôi và các anh chị em đều quỳ xuống, mắt nhòa lệ. Nỗi căm ghét suốt bao tháng qua tan biến, nhường chỗ cho sự xấu hổ và hối hận.

Chương 5: Ân nhân thành người thân

Sau ngày hôm đó, chúng tôi dần mở lòng với người mẹ kế. Bà không chỉ là ân nhân mà còn thật sự là người mang lại niềm vui và sự bình yên cho bố. Qua thời gian, chúng tôi hiểu rằng tình yêu của bà dành cho gia đình là thật lòng.

Dẫu biết không gì thay thế được mẹ ruột, nhưng chúng tôi học cách yêu thương và chấp nhận người mẹ kế ấy. Và từ đó, gia đình chúng tôi thực sự hàn gắn, nhờ vào ân nhân đã bước ra từ bóng tối, lặng lẽ giúp đỡ mà không hề đòi hỏi điều gì.