Hóa ra, em trai tôi mới xứng đáng được hưởng mảnh đất của bố mẹ.
Nhà tôi có 2 anh em trai, tôi học hành giỏi giang nên có công việc tốt ở thành phố. Còn em trai học kém, không đi đâu được, phải ở nhà làm ruộng.
Những năm qua, tiền lương của vợ chồng tôi được đồng nào dồn hết vào để mua đất làm nhà. Bố có lương, không cần con cái chu cấp nên vợ chồng tôi cũng không phải lo lắng tuổi già của ông bà.
Sau khi bố tôi mất, mẹ ốm yếu đi lại khó khăn, mọi sinh hoạt của bà đều phụ thuộc vào vợ chồng em trai. Suốt 7 năm em trai âm thầm chăm sóc mẹ già mà không đòi tôi phải chu cấp tiền hay bắt vợ chồng tôi phải rước mẹ đi nuôi.
Lúc đó tôi cho rằng bà có nhiều tiền tiết kiệm nên em trai mới không ca thán gì. Với lại nhà của mẹ, mẹ ở, không ai có quyền đuổi bà ra khỏi nhà. Vợ chồng em trai đang ở trên đất của ông bà nên phải có trách nhiệm phụng dưỡng.
Khi mẹ còn sống, tôi từng nhắc bà chia đất cho 2 anh em tôi để sau này không xảy ra tranh chấp mất đoàn kết gia đình. Nhưng mẹ bảo tôi có nhà thành phố, không về quê nữa, chia đất cũng chỉ để bán, bà không muốn mất đất tổ tiên nên không chia chác gì hết.
Ảnh minh họa
Sau khi mẹ mất, tôi bàn với em trai chia đôi đất, mỗi người một nửa nhưng em ấy không đồng ý mà muốn làm theo di nguyện của mẹ, tức là không chia đất.
Anh em tôi không cùng quan điểm nên đã xảy ra mâu thuẫn tranh chấp. Suốt một năm ròng rã thuyết phục em trai không được, tôi quyết định làm đơn nhờ tòa giải quyết.
Hôm chủ nhật vừa rồi, tôi đang ngồi nhà thì nghe thấy hàng xóm cãi nhau rất lớn nên chạy qua xem có chuyện gì. Nhà bác Tuy có 3 người con trai nhưng không ai chăm sóc mẹ già nên bàn nhau thuê người giúp việc. Cả đời kiếm tiền nuôi con, cuối đời bác Tuy không có tiền tiết kiệm, không có tiền trả cho người làm. Các anh con trai bức xúc khi phải bỏ tiền túi ra nuôi mẹ.
Nghe cuộc cãi nhau của con bác Tuy, tôi thấy bản thân thật ích kỷ nhỏ mọn. Khi bố mẹ còn sống, em trai vất vả chăm sóc ông bà nhưng tôi không bao giờ ghi nhận ơn đó của em. Nếu không có em trai chăm lo tốt cho bố mẹ, có lẽ gia đình tôi cũng xảy ra mâu thuẫn như nhà bác Tuy.
Khi đã nghĩ thông suốt, tôi gọi điện về cho em trai nói là không tranh giành đất đai với em nữa. Em xứng đáng được hưởng mảnh đất của bố mẹ. Tôi không quên nói lời cảm ơn em đã chăm sóc tốt bố mẹ lúc cuối đời để vợ chồng tôi yên tâm làm việc.