Tôi góa chồng đã 5 năm, sống một mình trong căn nhà trống vắng, ngày ngày quanh quẩn với công việc và nỗi cô đơn bủa vây. Bạn bè khuyên tôi nên mở lòng, tìm lấy niềm vui mới, nhưng trái tim chai sạn chẳng dễ dàng rung động lần nữa.
Mãi đến một buổi tối khiêu vũ tại câu lạc bộ, tôi mới gặp cậu – một chàng trai trẻ kém tôi đến hai mươi tuổi, tràn đầy sức sống và nụ cười tươi như nắng mai. Cậu bắt cặp với tôi, và không hiểu sao, những bước chân tôi lúng túng lại hòa nhịp với cậu một cách kỳ lạ. Từ buổi gặp gỡ đó, chúng tôi hẹn hò thêm nhiều lần nữa, để rồi mối quan hệ trở nên sâu sắc hơn.
Cậu là luồng gió mới trong đời tôi. Tuổi trẻ và nhiệt huyết của cậu như hồi sinh một phần con người đã nguội lạnh trong tôi. Chúng tôi “tập thể dục” đều đặn mỗi đêm, như cách cậu hay đùa rằng đó là bài tập giữ sức khỏe. Mỗi sáng thức dậy, tôi thấy cuộc sống bỗng nhiên tươi mới hơn bao giờ hết.
Cũng vì vậy, tôi quyết định mời cậu về ở chung. Tôi không ngại việc bao nuôi cậu từ A-Z, bởi tôi có đủ điều kiện kinh tế, và quan trọng hơn, tôi nghĩ mình đã tìm được một người xứng đáng. Nhưng ngày cậu vừa dọn đến, niềm hạnh phúc chưa kịp trọn vẹn thì tôi chết lặng.
Mở cánh cửa phòng ngủ, tôi không tin vào mắt mình khi thấy một tờ xét nghiệm dương tính với ma túy nằm chỏng chơ trên giường. Tay tôi run rẩy cầm lên, mọi câu hỏi và nghi ngờ ào ạt trong đầu. Tại sao cậu lại có thứ này? Cậu đã sử dụng nó hay chỉ là một hiểu lầm?
Cậu bước vào phòng ngay lúc đó, vẻ mặt ngượng ngập nhưng không hề chối bỏ. “Em định nói với chị… nhưng chưa biết phải bắt đầu từ đâu,” cậu thừa nhận.
Tôi lặng im, trái tim nặng trĩu. Đứng trước mặt tôi không còn là chàng trai vô tư, hồn nhiên tôi từng biết nữa, mà là một con người với những góc khuất sâu kín.
Liệu tôi có đủ dũng cảm để đối mặt với sự thật này? Và liệu tình yêu giữa chúng tôi có thể vượt qua cơn sóng gió đầu tiên? Những câu hỏi cứ bủa vây, và lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi cảm thấy bản thân đứng trước ngã ba đường của cuộc đời.