Trợ lý của tôi mời mẹ tôi đi đám cưới tại khách sạn 5 sao, vẫn giữ thói quen ở quê, bà đi ăn tiệc vẫn tay trần bốc thịt gà rồi co chân lên ghế ngồi gặm xương, đến khi chuẩn bị tàn tiệc còn xin túi bóng mang đồ ăn thừa về. Trời ơi, khoảnh khắc đó tôi ê chề xấu hổ nhưng chỉ 1 tiếng sau thì tái mặt trước câu nói của sếp…

 

Trong ánh sáng vàng dịu dàng của sảnh tiệc khách sạn 5 sao, tiếng thìa nĩa khẽ chạm vào đĩa tạo nên bản nhạc tinh tế của một buổi tiệc sang trọng. Tôi ngồi đó, lòng vừa tự hào vừa lo lắng khi nhìn mẹ mình trong bộ áo dài tím duyên dáng. Đây là lần đầu tiên bà bước chân vào một nơi lộng lẫy như thế này.

Nhưng rồi, khi món chính được dọn lên, tôi chợt muốn biến mất khỏi bàn tiệc. Mẹ không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên xung quanh, thản nhiên dùng tay bốc miếng thịt gà vàng ruộm, rồi nhấc chân lên ghế, ngồi co lại như ở nhà, gặm chiếc đùi gà một cách ngon lành. Tôi nghe thấy những tiếng thì thầm đầy ý tứ từ bàn bên cạnh, ánh mắt tò mò xen lẫn khó chịu hướng về chúng tôi.


200+ ảnh ăn đám cưới với nhiều cảnh đám cưới độc đáo

Đỉnh điểm của sự xấu hổ là khi gần tàn tiệc, mẹ gọi nhân viên phục vụ, mượn túi bóng để gói phần ăn thừa mang về. Một không gian nặng nề như đè lên ngực tôi. Tôi không dám ngẩng mặt lên, chỉ muốn chạy trốn khỏi đó.

Khi ra về, tôi không thể kiềm chế mà trách mẹ:

Mẹ ơi, sao mẹ không giữ ý một chút? Con thật sự không biết phải giấu mặt vào đâu!

Mẹ nhìn tôi, ánh mắt hơi ngỡ ngàng pha chút buồn bã. Nhưng bà không nói gì, chỉ gật đầu lặng lẽ bước đi.

Tôi trở về nhà, trong lòng tràn ngập sự hối hận nhưng lại cố gắng biện minh cho cảm giác của mình. Cho đến khi tôi nhận được tin nhắn từ sếp lớn:
“Cậu không nên làm thế với mẹ. Những gì mẹ làm không phải là sai, mà đó là sự chân thật của một người phụ nữ quê hương, người đã nuôi dạy cậu nên người. Cậu nên cảm thấy tự hào, chứ không phải xấu hổ.”

Tôi nhìn dòng chữ, lòng như bị dao cứa. Nhớ lại hình ảnh mẹ lặng lẽ thu dọn đồ ăn thừa mang về, tôi nhận ra rằng trong sự “không hợp thời” đó, bà chỉ đơn giản muốn tiết kiệm, không để phí bất cứ thứ gì mà có thể mang lại niềm vui cho gia đình.

Tôi chợt bật dậy, gọi ngay cho mẹ:

Mẹ ơi… Con xin lỗi…

Ở đầu dây bên kia, giọng mẹ dịu dàng:

Không sao đâu con. Mẹ biết con lo lắng cho mình. Nhưng mẹ chỉ muốn những gì tốt nhất cho con thôi.

Giọng bà run run, nhưng tôi cảm nhận được tình yêu bao la của mẹ trong từng lời nói.

Tôi nhận ra rằng, dù ở nơi nào, trong hoàn cảnh nào, mẹ vẫn luôn là mẹ của tôi – người phụ nữ giản dị và hết lòng vì con cái. Còn tôi, dù có đi xa đến đâu, không nên bao giờ quên đi nguồn cội của mình.