Điều khiến tôi không thể ngờ tới chính là người đứng sau “đạo diễn” cho những hành động đó lại là chồng tôi – người mà tôi nghĩ luôn tôn trọng sự tự lập và công việc của tôi.
Ảnh minh họa.
Tôi không ngừng bức xúc với cảnh tượng này. Thử hỏi, có ai trong hoàn cảnh của tôi mà không cảm thấy uất ức? Tôi làm nghề tóc đã hơn 10 năm, từ khi còn là một cô gái trẻ, tự lập, kiếm tiền nhờ vào tay nghề và sự đam mê với nghề tạo mẫu. Trước khi kết hôn, tôi đã xây dựng được một cửa hàng ổn định, khách hàng yêu mến. Nhưng vì gia đình và mong muốn thuận tiện cho việc chăm sóc con cái, tôi quyết định rời bỏ mọi thứ và mở lại một salon mới gần nhà chồng.
Tôi cứ ngỡ chồng sẽ hiểu và ủng hộ. Thế nhưng, sau khi kết hôn, tôi nhận ra chồng chỉ muốn tôi an phận, ở nhà chăm con, cơm nước cho gia đình, mặc dù lương của anh ở nhà máy cũng không phải là thấp. Nhưng tôi đâu muốn dựa vào ai, tôi vẫn khao khát kiếm được đồng tiền từ sức lao động của mình, tự tạo dựng nền tảng tài chính vững chắc cho bản thân và con.
Thế nhưng mỗi sáng, thay vì hỗ trợ hay ít nhất là để tôi yên ổn làm ăn, mẹ chồng lại ra cửa hàng, ngồi lù lù ngay trước cửa. Mỗi khi thấy khách nam bước vào, bà lại nói to: “Chưa mở cửa đâu!” – khiến họ lắc đầu bỏ đi ngay lập tức.
Đối với nghề làm tóc, mất khách nam là mất đi một nguồn thu lớn và ổn định. Vậy mà mẹ chồng chỉ muốn tôi làm cho nữ, mặc cho tôi giải thích rằng cắt tóc nam nhanh và kiếm ra tiền hơn. Tôi đã bao lần nhẹ nhàng khuyên nhủ bà rằng hãy để khách vào, nhưng bà vẫn tỏ vẻ không hài lòng: “Toàn thanh niên nhìn chẳng ra gì, đầu xanh đầu đỏ!”
Tôi ngỡ ngàng khi mẹ chồng không hiểu rằng, thời nay chỉ có giới trẻ mới thích đến salon để cắt và tạo mẫu. Vậy mà bà cứ một mực từ chối, làm như tôi có tội khi phục vụ khách nam vậy.
Và rồi, mọi bí ẩn đã được sáng tỏ trong một buổi chiều hôm qua. Tôi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa mẹ chồng và chồng mình. Hóa ra, chính chồng tôi là người đứng sau chỉ đạo mẹ chồng ngồi trước cửa ngăn khách. Anh không cấm tôi mở cửa hàng, nhưng lại âm thầm sắp xếp mọi thứ để khiến công việc của tôi ngày càng trở nên khó khăn.
Tôi không khỏi uất nghẹn. Tôi không phải kẻ mồi chài hay dùng thủ đoạn lôi kéo khách. Tôi chỉ muốn làm ăn chân chính, nuôi con và tự lo cho mình. Thế nhưng chồng và mẹ chồng lại không hề muốn tôi tự lập, sẵn sàng “chơi chiêu” để phá hoại công việc của tôi.
Giờ đây, tôi phải đối diện với câu hỏi lớn: liệu có nên tiếp tục nghề này, kiên quyết xây dựng sự nghiệp cho riêng mình, hay đóng cửa, ở nhà chăm con, sống theo ý muốn của chồng và mẹ chồng?