Mẹ cҺồпg Һỏι coп Ԁȃu mớι sιпҺ “Vết mổ làпҺ cҺưɑ?”, tȏι cҺưɑ kịρ cảm ƌộпg ƌã ƌιếпg пgườι vớι cȃu cҺṓt ρҺíɑ sɑu: Bảo sɑo mà coп ruột cũпg cҺẳпg ưɑ
Mẹ nghĩ con trai mẹ tệ bạc thḗ sao?
Tôi sinh đôi, sinh mổ, khỏi phải nói, đau vết mổ, đau co dạ con, đau rạn da… khiến tôi cảm thấy như chết đi sống lại. Giá mà có người chăm con giúp, nấu giùm 3 bữa cơm ở cữ để tôi được nằm nghỉ ngơi thoải mái thì tôi cũng chẳng kêu ca than vãn làm gì. Nhưng đằng này, mẹ chồng tôi mang tiếng đi chăm con dâu ở cữ, chăm cháu mới sinh mà khiến tôi phát điên.
Chồng tôi thì phải đi làm kiếm tiền vì anh là trụ cột tài chính của cả nhà. Tôi nghỉ thai sản 7 tháng, tiền bảo hiểm chẳng thấm vào đâu so với chi phí sinh đẻ, sữa bỉm, thuốc thang…
Vì tôi sinh đôi nên lúc nào cũng cần có một người hỗ trợ. Thế nên mẹ chồng và mẹ đẻ phân công nhau, mỗi người sẽ ở với tôi một tuần, luân phiên trong 2 tháng. Nhưng mẹ đẻ lên được một tuần đầu, về nhà thì ốm sốt, đến khi hết tuần của mẹ chồng, mẹ tôi vẫn chưa khỏi nên không dám lên với các cháu, vì trẻ sơ sinh, hệ miễn dịch còn yếu, bà ngoại sợ lây cho các cháu thì nguy.
Thế nhưng hết tuần của bà nội rồi, mẹ chồng tôi liền khăng khăng đòi về quê. Bà bảo không cho bà về thì bà cũng lăn ra ốm nốt. Vì cả ngày chăm 2 cháu, tối không được ngủ ngon, không được đi ra ngoài, chỉ quanh quẩn trong căn phòng hơn 60m2, bà thấy tù túng khó chịu.
Chồng tôi phải năn nỉ mãi bà nội mới ở lại chờ đến khi bà ngoại khỏi hẳn bệnh. Trong thời gian sống chung với mẹ chồng, tôi không hề thoải mái, thậm chí stress đến mức không ăn không ngủ nổi, người gầy rộc đi, nhưng vì 2 con, tôi vẫn phải cố chịu đựng. Vợ chồng tôi từng tìm người giúp việc nhưng không tìm nổi vì thời điểm cuối năm rất khó.
Mẹ chồng tôi chỉ chăm 2 cháu (thay bỉm, pha sữa cho uống, tắm rửa và bồng các cháu khi bọn trẻ khóc) ngoài ra bà chẳng hề chăm con dâu. Mới mổ sinh được 10 ngày mà tôi phải bám tường lần từng bước ra bếp nấu cơm.
Bát ăn xong bỏ vào bồn cho chồng về rửa. Thực phẩm đặt mua online được, chỉ có cơm canh là phải tự nấu, vì mẹ chồng không hề hỏi đến việc tôi có đói không? Có muốn ăn gì không? Bà cũng không quan tâm tôi ăn uống vậy thì lấy đâu ra sữa, bởi các cháu đang uống sữa ngoài.
Tôi stress nhiều nên mất sữa, mẹ chồng không hề hỗ trợ việc cho các cháu bú mẹ để kích sữa về. Bà cứ thấy bọn trẻ khóc đói là pha ngay sữa bột cho uống, vì bú no là bọn trẻ ngủ thì bà cũng được ngủ. Chỉ có tôi là bật khóc một mình trong phòng vệ sinh vì tủi thân.
Ảnh minh họa
Còn đồ ăn cho bà thì sáng sớm bà sẽ đi chợ mua ít bánh rán, bánh nếp, bánh chưng, chè cháo các loại ăn sáng. Trưa thì làm bát cơm do tôi nấu. Tôi không nấu thì bà lại ăn tạm cái gì đó. Tối chờ chồng tôi về nấu. Bà luôn miệng nói: “Mẹ ăn uống đơn giản lắm. Con thích ăn gì thì tự nấu nhé, chứ mẹ chẳng biết con thích gì, nấu rồi không hợp khẩu vị lại bỏ thì phí”. Vậy thì tôi biết trả lời sao nữa. Chẳng lẽ nói mẹ cứ nấu đi, mẹ nấu gì con ăn đấy. Nhưng khổ nỗi tôi mới mổ sinh, còn phải kiêng khem một số món, để mẹ chồng nấu theo sở thích của bà thì không thể ăn được.
Hôm qua, mẹ chồng đang bế ru một đứa thì nhìn tôi chăm chú một lượt từ trên xuống dưới rồi bỗng dưng hỏi: “Vết mổ lành chưa?”. Tôi đang bế đứa còn lại, kinh ngạc ngẩng lên chưa kịp trả lời thì bà bảo: “Nịt bụng vào đi không có rồi nó xổ ra, chồng chán chồng chê, lại đi với gái”.
Tôi điếng người trước câu chốt của bà. Chẳng lẽ bà nghĩ con trai bà tệ thế sao? Chồng tôi mà nghe được thì không biết anh sẽ nghĩ gì. Bởi anh là người đứng đắn, tử tế, thương vợ con. Từ lúc tôi bầu, anh hết lòng chăm sóc, đêm nào cũng bóp chân cho tôi khỏi bị chuột rút. Mấy ngày tôi ở viện, chồng dìu đi vệ sinh, còn đứng bên cạnh giật xả nước giúp vợ. Một người như vậy lại bị chính mẹ ruột của mình cho rằng nếu nhìn thấy cái bụng xổ của vợ thì sẽ chán, sẽ chê, sẽ ngoại tình. Hỏi có đau lòng không? Tôi chán tới mức không buồn đáp lại lời bà. Thảo nào chồng tôi nhiều lần bảo tôi rằng mẹ nói gì thì cứ vâng dạ rồi đừng đặt trong đầu, chính anh là con đẻ còn nhiều khi muốn cãi nhau với mẹ, thế nên em đừng để bụng.
Giờ tôi chỉ mong mẹ tôi nhanh khỏi bệnh, lên đây để mẹ chồng về cho tôi dễ thở. Chứ cứ thế này thì tôi cũng đến trầm cảm mất thôi.