Đến chơi nhà thông gia, được mẹ chồng con gái đãi mâm cao cỗ đầy, tôi sung sướng vì con được vào nhà tử tế. Không ngờ khi tôi cúi người xuống bàn ăn…

“Trèo cao” được nhà thông gia như thế, người ngoài nhìn xuýt xoa cũng phải. Nhưng nghe con gái kể xong mà tôi hãi hùng cả đêm ấy không ngủ được, khóc vì thương con.

Tôi năm nay 48 tuổi, có cô con gái 25 tuổi vừa mới kết hôn được nửa năm. Con gái tôi gả vào nhà giàu sang khiến ai cũng ngưỡng mộ mẹ con tôi may mắn và có phúc.

Hôm vừa rồi đến thăm con gái, tôi ở lại ăn cơm bên nhà thông gia. Nhà thông gia rất nền nếp, gia giáo lại có điều kiện, đến chơi mà tôi có cảm giác như mình lạc vào một gia đình quan lại thuở trước.

Lúc ấy tôi mừng thầm cho rằng con gái được gả vào gia đình quyền quý, con cũng sẽ học được những điều hay lẽ phải. Nhà họ lại có điều kiện, tương lai con và cháu tôi chắc chắn sẽ tươi sáng rạng ngời.

Nhà thông gia có người giúp việc, con gái tôi chỉ cần loanh quanh trong bếp hướng dẫn người giúp việc nấu nướng, lên thực đơn cho họ là được. Tới lúc mâm cơm được dọn lên, nhìn trên bàn mười mấy món toàn đồ ngon đắt tiền mà tôi choáng váng. Cuộc đời tôi gần 50 năm chưa bao giờ được ăn bữa cơm nào mâm cao cỗ đầy thế này. Khiến tôi còn thấy lúng túng ngại ngùng, không được tự nhiên.

Nhà họ lại có điều kiện, tương lai con và cháu tôi chắc chắn sẽ tươi sáng rạng ngời. (Ảnh minh họa)

Theo gia phong nhà thông gia, trên bàn ăn không được phép trò chuyện. Con gái đã nói nhỏ với tôi từ lúc trước. Thế nhưng quả thực tôi không quen với điều đó, ngồi ăn trong im lặng khiến tôi không tự nhiên chút nào.

Nhìn sang con gái, đúng lúc tôi thấy con bé chau mày như đang cố chịu đựng điều gì đó. Nghĩ thế nào tôi giả vờ đánh rơi chiếc đũa xuống đất rồi cúi xuống nhặt. Nhìn sang gầm bàn chỗ con gái ngồi, tôi phải chứng kiến một cảnh tượng không thể tin nổi. Mẹ chồng nó đang cấu vào tay con gái tôi rất mạnh!

Có mặt cả ông thông gia và con rể nên tôi cố gắng kiềm chế. Không hiểu tại sao bà thông gia đang giờ ăn cơm lại cấu vào tay con dâu đầy phẫn nộ như thế. Đợi mãi mới hết bữa cơm, tôi vội kéo con gái vào bếp hỏi chuyện nó. Nó xua tay bảo tôi đừng hỏi gì cả, nó sẽ kể cho tôi sau.

Hôm ấy về nhà tôi và con gái nhắn tin trò chuyện, thậm chí nó còn không dám gọi điện vì sợ bố mẹ chồng nghe được. Có lẽ cũng không giấu được tôi nữa nên nó kể cho tôi nghe hết mọi chuyện về cuộc sống ở nhà chồng trong thời gian qua.

Bữa cơm lúc trưa, sở dĩ mẹ chồng cấu tay con dâu là vì nó dùng muôi múc canh nhưng lại gây ra tiếng động hơi lớn. Không tiện mắng mỏ nó trước mặt mọi người nên bà ta dùng cách đấy để trừng phạt con dâu.

Không chỉ chuyện đó mà trong rất nhiều chuyện khác cũng vậy, hễ con gái tôi làm sai điều gì bà ta không mắng mỏ quát tháo vì lo ảnh hưởng đến hình tượng. Nhưng sẽ trút giận và dạy dỗ nó bằng cách cấu véo vào người con tôi. Đến mức nó thường phải mặc quần áo dài, không muốn để lộ những vết thâm tím trên cánh tay.

Vậy mà người ngoài không biết vẫn tưởng con gái tôi sung sướng lắm. (Ảnh minh họa)

Con gái bảo nhà chồng nó giàu có thật, bố mẹ chồng có địa vị, chồng nó lương cao nhưng nhưng trong cuộc sống rất nhiều quy tắc, thậm chí còn lạc hậu và cổ hủ như thể gia đình quan lại phong kiến thời xưa.

Buổi tối con tôi phải bưng nước ngâm chân vào cho bố mẹ chồng, đợi ông bà ấy ngâm chân xong bê đi đổ rồi mới được đi ngủ. Buổi sáng dậy từ 4h30 nấu nướng cho cả nhà, dọn lên bàn ăn rồi đi gõ cửa từng phòng mời bố mẹ dậy chồng ăn sáng. Bữa cơm, bố mẹ chồng ăn xong lúc nào phải lập tức đứng lên lấy tăm cho ông bà ấy, cho dù lúc ấy con bé đang ăn dở bát cơm.

Còn rất nhiều những quy định vô lý và quá đáng khác mà tôi không kể hết được. Cuộc sống của nó ở nhà chồng gò bó áp lực,luôn phải chịu đựng sự khắt khe đến cay nghiệt của gia đình chồng.

Vậy mà người ngoài không biết vẫn tưởng con gái tôi sung sướng lắm. Tôi là mẹ đơn thân nuôi nó khôn lớn, chẳng giàu sang cũng không có địa vị gì. Trèo cao được nhà thông gia như thế, người ngoài nhìn xuýt xoa cũng phải. Nhưng nghe con gái kể xong mà tôi hãi hùng cả đêm ấy không ngủ được, khóc vì thương con.

Sáng hôm sau tôi gọi điện cho nó bảo hãy về với tôi, sống như thế thì gọi gì là sống nữa. Nhân lúc chưa sinh con thì bỏ đi làm lại từ đầu. Thà lấy một người đàn ông bình thường, cuộc sống giản dị, đầm ấm còn hạnh phúc gấp vạn lần.

Con gái bật khóc vâng dạ, bảo rằng sẽ thu xếp. Nếu hôm ấy tôi không đến ăn cơm nhà thông gia thì con gái tôi còn giấu mẹ tới bao giờ?