Chị Ԁâu tự hào vì ɑnh tɾɑi tôi còng lưng ƌi làm xong ngày nào cũng về nấu cơm cho vợ
Trong khi anh tȏi phải nai lưng ra vừa làm vừa chăm vợ như con trȃu thì chị dȃu suṓt ngày lên mạng xem combo du lịch.
Nói ra thì bảo ghen tị xấu tính, nhưng kể cả mang tiếng như vậy thì tôi cũng không chịu nổi bà chị dâu lười biếng của mình. Đã không làm việc nhà với chăm sóc gia đình bao giờ, chị ấy còn là người sống không biết điều và mặt dày kinh khủng.
Suốt mấy năm từ lúc có thêm chị dâu, tôi chưa từng thấy chị ấy đụng một ngón tay nào để dọn dẹp nhà cửa. Bát đĩa rửa lấy lệ được 1-2 lần hồi ra mắt, quần áo chưa giặt hay gấp bao giờ, đồ ăn thì toàn gọi ngoài về chứ chẳng biết nấu. Bố mẹ tôi hồi đầu cũng không ưng bụng lắm, nhất là chuyện cơm nước thì ông bà quen cơm canh nóng hổi tự làm rồi. Thế nhưng khi góp ý với con dâu thì bố mẹ tôi được phen choáng váng, vì chị ấy quyết định ra ngoài thuê nhà ở riêng chứ không chịu học nấu ăn!
Nhà tôi không muốn bị mang tiếng là chèn ép con dâu nên đành kệ để vợ chồng anh trai dọn đi chỗ khác. Chị dâu có vẻ hạnh phúc với lựa chọn này lắm. Đi đâu chị cũng khoe là lấy chồng xong vẫn được tự do, chẳng phải phục vụ ai cả nên không vướng mấy chuyện rắc rối kiểu như mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu.
Cá nhân tôi thì chẳng có gì va chạm với chị dâu cả, cũng chưa từng cãi cọ với chị ấy. Thế nhưng tôi rất không vui khi thấy chị “bán hành” cho anh trai mình mỗi ngày. Chị ấy còn không chịu sinh con vì sợ mất cuộc sống tự do thoải mái, nhà tôi không ai dám giục vì không muốn lục đục nội bộ, mẹ tôi bảo kệ khi nào con dâu muốn đẻ thì đẻ.
Ban đầu tôi tưởng dọn ra riêng thì chị dâu sẽ thuê giúp việc để giải quyết sự lười của bản thân. Nhưng không, ô sin riêng của chị ấy chính là anh trai tôi đó ạ!
Anh tôi là quản lý cấp cao ở một công ty nước ngoài, công việc ngày nào cũng bận rộn từ sáng đến khuya. Tưởng cưới vợ xong anh sẽ được chăm sóc tốt hơn, có người sẻ chia lo toan vất vả trong cuộc sống. Nhưng thực tế lại phũ phàng hơn rất nhiều khi anh tôi tan làm về nhà lại phải xắn tay lên phục vụ cô vợ đỏng đảnh.
Tôi buồn bực nhắn tin hỏi anh mình là tại sao phải khổ như thế. Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm. Đã mất cả đống tiền rước vợ về rồi mà giờ còn để vợ ngồi luôn lên đầu như thế. Tiền thì anh tôi kiếm nhiều hơn, mỗi tháng cũng cho chị dâu cả chục triệu tiêu xài, mọi sinh hoạt phí khác thì anh ấy lo tất, chị dâu mặc sức giữ lương riêng không ai hỏi. Suốt ngày thấy chị đi mát xa, ăn ngon, chơi bời shopping với bạn bè, chả bao giờ thấy nấu cho chồng bữa nào. Đã không vun vén nhà cửa còn bắt anh tôi hầu hạ tận răng, xong ra ngoài tự hào khoe là chồng cưng mình như bà chúa!
Hình dung ra cái cảnh đó mọi người có thấy bất công không? Tôi không hề có quan điểm trọng nam khinh nữ trong chuyện này, nhìn nhận công bằng thì tôi rất xót ruột. Đáng lẽ đi làm về anh tôi được nghỉ ngơi ăn uống, còn việc nhà thì chia sẻ cho nhau chứ không phải một mình anh tôi làm hết.
Đầy lần tôi lái xe đưa bố mẹ sang chơi, thấy trong bếp là anh đeo tạp dề nhặt rau thái thịt, còn chị dâu mặc đồ ngủ nằm vắt chân trên sofa để… săn combo du lịch. Thậm chí anh tôi còn chưa kịp thay bộ sơ mi công sở, mặc nguyên như thế để nấu nướng hầu vợ. Mẹ tôi chỉ biết chẹp miệng lắc đầu xong xắn tay vào bếp phụ con trai.
Đôi lần tôi lựa không khí vui vẻ để nhắc khéo chị dâu chuyện đỡ đần anh mình. Thời buổi bây giờ nội trợ đâu có khổ cực như xưa. Lau dọn nhà đã có robot, quần áo thì máy giặt sấy sẵn rồi chỉ việc đem phơi. Giường chiếu sofa thì có hút bụi. Gập quần áo thì có thể thuê người đến làm. Với kinh tế như chị dâu thì khó khăn gì nếu bỏ ra vài trăm nghìn tìm người tới dọn dẹp hộ chứ. Đằng này chị chẳng nghĩ đến chồng, không thương chồng đi làm vất vả, cứ mặc kệ để anh phải làm hết mọi thứ trong nhà, còn chị thì toàn nằm rung đùi hưởng thụ.
Nhưng góp ý xong tôi bị chị dâu dỗi ngược, chị bảo việc riêng nhà mình không khiến cô em chồng dạy bảo (?!?) Anh tôi cũng ra mặt bênh chị ấy. Anh bảo vợ anh thì anh chiều, anh không kêu ca thì thôi chẳng đến lượt tôi phải khóc thuê.
Chẳng biết chị dâu cho anh tôi ăn bùa mê thuốc lú gì mà anh mù quáng thế không biết? Tôi thương anh nên mới khuyên chị dâu quan tâm chăm sóc gia đình, đằng này anh lại cứ thích chịu khổ.
Anh tôi dung túng nuông chiều vợ như thế suốt xong cũng đến lúc chị dâu gây chuyện. Hôm rồi mẹ tôi gọi vợ chồng anh sang nhà để làm cơm thắp hương giỗ cụ, mẹ mới bị đứt dây chằng khi đi đánh bóng với mọi người trong khu phố nên không đứng nấu ăn được.
Chị dâu vui vẻ nhận nhiệm vụ đi chợ, mẹ tôi cũng đinh ninh là chị sẽ làm tốt vì kiểu gì chị cũng mua đồ nấu sẵn thôi. Mà các cô ở chợ còn làm ngon hơn mẹ tôi ấy. Chị dâu hỏi mẹ danh sách những thứ cần mua, mẹ bảo có gà luộc, xôi, hoa quả, bánh gai mà cụ thích ăn khi còn sống, còn lại thì muốn mua gì cũng được.
- Chồng tôi đau đầu vì bạn thân của vợ cũ bỗng dưng nhắn tin đòi hỏi một chuyện
10h sáng chị dâu xuất hiện, trên tay chị là lủng lẳng đủ thứ đồ. Mẹ tôi gật gù khi thấy những món cúng lễ cơ bản đều đủ, bày trí sẵn cũng đẹp mắt. Nhưng lúc mang xếp mâm ra ban thờ thì ôi thôi, mẹ tôi đứng hình khi con dâu cho cụ ăn thêm toàn đặc sản món Thái, ớt cay với sứa sống ngập cả ban thờ!
Tôi cũng hoang mang nhìn đĩa xôi gà lọt thỏm giữa đống nộm đu đủ, gỏi tôm sống với sứa ngâm ớt đỏ rực. Bố mẹ tôi ôm đầu vì mâm cúng chẳng có tí nề nếp truyền thống nào, chưa kể thắp hương xong thì cũng không ai ăn được. Than với chị dâu thì chị ấy vùng vằng hờn dỗi, kêu là chính mẹ bảo con thích ăn gì thì mua, “nghiện” món Thái nên con mới đặt về cho cả nhà thưởng thức (!) Xong chị kêu ca ngược lại rằng đồ Thái đắt đỏ nọ kia, nhưng mẹ tôi vẫn không vui vì cả nhà không ăn được cay, cụ ở trên cao cũng không nếm nổi mấy món ẩm thực ngoại quốc này.
Chị dâu cho là nhà chồng khó tính quá, đòi hỏi cỗ bàn quá cổ hủ và ai cũng vô lý khi đổ lỗi cho chị. Xong rồi chị gọi điện cho anh tôi để mách, ấm ức nói từ giờ không dám đứng ra lo toan việc gì bên nhà chồng nữa.
Thực sự nhà tôi không ai nói nửa câu nặng lời với chị dâu, chỉ góp ý rằng đem món Thái về cúng giỗ là lệch với thuần phong mỹ tục. Ấy vậy mà chị giãy nảy lên như đỉa phải vôi, ai không đúng ý chị là thành “phản diện” hết. Chẳng biết anh tôi dỗ dành vợ thế nào mà chị ấy đùng đùng bỏ đi, cũng không xin lỗi bố mẹ chồng câu nào.
Liệu có phải tôi khắt khe xấu tính với chị dâu quá không hả mọi người? Thái độ của chị ấy thật sự không chấp nhận nổi ấy. Tôi không phán xét chị sai hay đúng, nhưng đã lười lại còn thiếu hiểu biết, thiếu tôn trọng văn hoá truyền thống gia đình. Mẹ tôi đã dễ tính hết mức để tránh xung đột với con dâu rồi, vậy mà chị dâu vẫn quen cái tật bắt người khác phải theo ý mình mới chịu. Phen này nhất định tôi phải nói chuyện nghiêm túc với anh trai, chứ cứ để chị dâu tuỳ tiện ích kỷ như thế thì hỏng.