Vợ tôi là con một. Trước khi đến với tôi, nhà vợ đã từng tìm cho cô ấy vài mối khác gần nhà, có thể ở rể. Nhưng chúng tôi lại như phải duyên phải số, đến với nhau như ông trời sắp đặt. Nhà tôi có 2 chị em, tôi là con trai duy nhất.
Lúc chúng tôi lấy nhau, bố mẹ tôi vẫn khỏe mạnh, còn bố vợ thì đang ốm nặng nên tôi đồng ý ở lại nhà vợ để tiện chăm sóc ông bà. 2 năm sau thì bố vợ qua đời. Đúng lúc này thì công ty tôi có nhiều sự thay đổi, tôi được thăng chức và về tổng bộ làm việc. Thế nên tôi phải lên thành phố, vợ cũng quyết định chuyển việc để đi theo tôi, vì chúng tôi quyết không sống xa nhau. Vợ chồng trẻ, con cái chưa có, sống xa nhau rất dễ nảy sinh nhiều rắc rối phức tạp, tình cảm có thể tăng lên nhưng cũng có thể nhạt đi. Tôi không muốn có chút rủi ro gì trong hôn nhân nên sắp xếp xin cho vợ làm thu ngân ở một siêu thị đồ mẹ bé gần công ty mình.
Tôi và vợ gom tiền mua được căn hộ chung cư 2 phòng ngủ ở thành phố. Căn nhà này có 500 triệu của bố mẹ tôi và 100 triệu mẹ vợ cho nên chúng tôi không phải nợ ngân hàng đồng nào.
Nhà mua xong được vài tháng thì vợ tôi có bầu. Khi bầu được 5 tháng, cô ấy đón mẹ vợ lên ở cùng, gọi là nhất cử lưỡng tiện, vừa để mẹ chăm sóc vợ tôi lúc bầu bì và sinh nở, vừa để bà vui sống với con cháu, không phải lủi thủi ở quê nhà một mình.
Vợ tôi sinh liền 3 năm 2 đứa con, mẹ vợ hỗ trợ chăm sóc các cháu nhiệt tình. Có thể nói, nếu không có bà ngoại thì chúng tôi không biết phải làm sao nữa. Chúng tôi được nhờ bà rất nhiều, bà khỏe mạnh, nhanh nhẹn, có kinh nghiệm chăm sóc trẻ, thế nên giao 2 con cho bà, chúng tôi vô cùng yên tâm. Vợ tôi cũng đi làm lại từ tháng thứ 4, mình bà đảm đương 2 đứa trẻ, công to như thế nào, tôi đều biết hết và ghi nhớ trong lòng. Tôi cũng dự tính sau này sẽ báo đáp bà, không để bà phải lạc lõng tuổi già.
Ảnh minh họa
Nhưng người tính không bằng trời tính. Anh rể tôi ở quê đổ nợ. Chị gái về khóc lóc van xin khiến bố mẹ tôi động lòng nên đã bán căn nhà đi, cho chị gái nửa tiền trả nợ. Còn bố mẹ gọi điện bảo tôi về đón lên ở cùng.
Vốn dĩ, nếu tôi biết chuyện sớm hơn thì tôi đã phản đối việc bố mẹ bán nhà. Nhưng tôi không ngờ mọi người lại giấu tôi, chờ khi bố mẹ không có nơi chốn để ở thì mới gọi cho tôi, đặt tôi vào tình thế “chuyện đã rồi”. Tôi không thể làm gì khác ngoài việc đón bố mẹ lên sống cùng.
Bố mẹ tôi còn khỏe mạnh nhưng rất khó tính và thú thật là hơi lười biếng. Cả đại gia đình sống trong căn hộ chỉ có 65m2 2 phòng ngủ, rất chật chội và cũng va chạm nhau liên tục.
Bố mẹ tôi coi bản thân như chủ nhà, mặc dù khi nói thì đều là kiểu: “Bà thông gia giúp tôi việc này với”, “Nay bà thông gia nấu cơm tối thì thêm món này nhé”, “Bà thông gia cứ đưa cháu đây tôi bế cho mà đi lau nhà”… Nghe thì là lời nhờ giúp nhưng rõ ràng là đang sai vặt mẹ vợ tôi.
Tôi cũng nhắc bố mẹ nhiều lần, nhưng tính bố mẹ tôi thế nào, tôi hiểu rõ, ông bà nghe tai này ra tai nọ, chẳng nể nang gì người khác, sai bảo được gì là cứ thế. Bố tôi còn thích nói đạo lý răn dạy người khác nữa. Tôi là con đẻ, nghe nhiều còn đau đầu, hỏi làm sao mẹ vợ tôi chịu được. Về vai vế, 3 người ngang bằng nhau, thế mà giờ có 2 người tự coi mình như bề trên, ai mà chẳng tức.
Tôi từng nói với mẹ vợ thông cảm cho bố mẹ mình, bà đều hiền lành gật đầu nhưng tôi biết bà chẳng vui vẻ gì khi sống chung thế này.
Ảnh minh họa
Có lần, mẹ tôi nói chuyện với tôi, còn cố tình nói to: “Nhà này bố mẹ cho tiền để con mua, đứng tên 2 vợ chồng con mà sao con phải sống khổ thế”.
Mẹ tôi nói vậy là do từ ngày ông bà lên ở, tôi để phòng ngủ thứ 2 cho bố mẹ đẻ, còn mẹ vợ ngủ với vợ tôi và 2 con trong căn phòng ngủ chính, tôi nằm ở sô pha phòng khách.
Sau hôm đó, mẹ tôi thường nói bóng gió tỏ ra khó chịu với sự xuất hiện của thông gia. Vợ tôi từng vì mẹ đẻ mà cãi nhau với mẹ chồng. Nhà cứ rối tung lên.
Mấy hôm trước, vợ tôi còn tuyên bố không sống chung với bố mẹ chồng nữa. Ép tôi thuê nhà cho ông bà ở nơi khác. Bố tôi nghe được liền quát con dâu hỗn láo, ông khăng khăng bản thân không đi đâu cả, ai muốn đi thì đi. Vợ tôi liền đòi ly hôn. Mẹ vợ nghe vậy thì nói nhớ quê, muốn về quê ở.
Tôi biết, mẹ vợ nghĩ bản thân là nguyên nhân gây ra mâu thuẫn nên chọn cách rời đi. Tại tôi hèn kém, tôi không có khả năng để mua một căn hộ to hơn, đủ phòng cho mọi người ở. Tôi cũng không thể cãi lại bố mẹ đẻ của mình để bênh vực mẹ vợ được. Thế nên tôi đành bảo vợ để mẹ về quê.
Ngày mẹ vợ ôm 2 cháu, khóc thút thít nói lời tạm biệt rồi xách va ly hành lý về quê, tôi cũng đau lòng và thấy hổ thẹn vô cùng. Tôi nên làm gì để bù đắp và báo đáp cho mẹ vợ đây? Nhìn vợ giờ lạnh nhạt với mình, lúc nào cũng đòi ly hôn, tôi rất khổ sở.