Ngày em gái tôi thông báo lỡ mang thai, cả gia đình như ngã quỵ. Em còn trẻ, chưa có công việc ổn định, bố đứa trẻ thì đã bỏ đi không lời từ biệt. Trong lúc tuyệt vọng, em ngỏ ý muốn bỏ thai. Là chị, tôi không đành lòng, vừa thương em vừa thương sinh linh bé nhỏ chưa kịp chào đời.
“Cứ giữ lại con đi, rồi chị sẽ nuôi. Đừng lo gì cả, chỉ cần em sinh nó ra thôi.”
Sau nhiều lần thuyết phục, cuối cùng em đồng ý. Đứa bé chào đời vào một ngày mùa đông lạnh giá. Nhìn gương mặt bé bỏng, đỏ hỏn trên tay, tôi tự hứa với lòng sẽ yêu thương cháu như con ruột của mình.
Những năm tháng nuôi cháu không hề dễ dàng. Vợ chồng tôi không khá giả, nhưng hai người cùng cố gắng, dành hết tình yêu và điều kiện tốt nhất để cháu được lớn lên đủ đầy. Khi cháu bắt đầu biết nói, lần đầu tiên cất tiếng gọi tôi là “mẹ”, tôi vừa vui vừa xót xa. Đó là bí mật cả nhà giữ kín, chưa một lần để cháu biết sự thật về gốc gác của mình.
Thời gian trôi qua, đứa trẻ ngày nào đã trở thành một chàng trai trưởng thành, tài giỏi và lễ phép. Khi cháu đỗ học bổng toàn phần đi du học Úc, tôi vừa tự hào vừa buồn lòng vì phải xa đứa con mình đã chăm bẵm suốt bao năm.
Ngày tiễn cháu ra sân bay, tôi cố nén nước mắt, dặn dò:
“Con sang bên đó phải tự chăm sóc bản thân, nhớ giữ sức khỏe. Ở nhà mẹ luôn chờ con.”
Cháu ôm tôi thật chặt, đôi mắt rưng rưng:
“Con biết rồi, mẹ đừng lo. Con nhất định sẽ thành công để mẹ tự hào.”
Khi về đến nhà, cảm giác trống trải tràn ngập. Tôi nhìn góc bàn nơi cháu hay ngồi học, góc giường nơi cháu từng nằm đọc sách, nước mắt không ngừng rơi. Đang khóc nức nở, tôi bất ngờ thấy một phong thư đặt ngay ngắn trên bàn, bên ngoài đề hai chữ: “Gửi mẹ”.
Run rẩy mở thư, tôi đọc từng dòng chữ cháu để lại:
_”Mẹ yêu của con,
Con biết ngày hôm nay mẹ buồn lắm. Mẹ đã chăm sóc, nuôi nấng con từ khi còn bé xíu, luôn ở bên cạnh con mỗi khi con cần. Mẹ dạy con cách sống tử tế, dạy con biết trân trọng gia đình và yêu thương người khác. Nhờ mẹ, con có ngày hôm nay.
Con cũng biết, mẹ không phải mẹ ruột của con. Con nghe lén được cuộc nói chuyện giữa mẹ và dì năm con học lớp 10. Ban đầu con sốc lắm, nhưng rồi con nhận ra, tình yêu mẹ dành cho con còn lớn hơn cả huyết thống.
Mẹ à, với con, mẹ mãi mãi là mẹ. Không ai trên đời này thay thế được mẹ. Con đi lần này là để thực hiện ước mơ, để đền đáp những gì mẹ đã hy sinh cho con. Con hứa sẽ trở về, thành công và mang lại tự hào cho mẹ.
Con yêu mẹ nhiều lắm.
Con trai của mẹ.”_
Đọc xong bức thư, tôi bật khóc nức nở. Những nỗi buồn, lo lắng bỗng chốc tan biến, chỉ còn lại tình yêu và sự tự hào ngập tràn trong tim. Cháu không chỉ là đứa con tôi nuôi lớn, mà còn là món quà quý giá nhất đời tôi.