Mới sinh được 8 ngày mẹ cҺồпg Ьắt coп Ԁȃu Ԁậү пấu cơm cҺo cҺồпg, tȏι пgoɑп пgoãп пấu пướпg пҺưпg kҺι mȃm cơm ƌược Ьȇ rɑ, cả пҺà ςɧết ƌιếпg

Mới sinh được 8 ngày mẹ cҺồпg Ьắt coп Ԁȃu Ԁậү пấu cơm cҺo cҺồпg, tȏι пgoɑп пgoãп пấu пướпg пҺưпg kҺι mȃm cơm ƌược Ьȇ rɑ, cả пҺà ςɧết ƌιếпg

 

 

Tȏi ấm ức lắm, ᵭi vào bḗp mà tȃm trạng rất bức bṓi. Trời thì lạnh mà ᵭã phải rửa rau.

Tôi vừa sinh con được 8 ngày, trước giờ tôi vốn không khỏe mạnh như người khác, thời gian mang thai còn thường xuyên thiếu máu, tụt huyết áp, phải xin nghỉ việc nhiều ngày, có lẽ vì vậy mà càng ngày tôi càng bị mẹ chồng hắt hủi. Bà thường chê bai tôi, cảm thấy chồng tôi sai lầm khi cưới tôi. Bà lấy hết con dâu nhà này tới con gái nhà nọ để so sánh với tôi, chẳng hạn: “Nhìn con dâu nhà bà Thêm mà thèm, chửa 9 tháng vẫn chở mười mấy tải bưởi đi bán. Cả cái Hạnh, con bà Hoa cũng thế, thai đôi mà nó vẫn ngồi may quần áo cả ngày, chiều đẻ nhưng sáng vẫn đi trả cả đống hàng rồi về mới chuẩn bị đồ đạc đi đẻ, cứ phăm phăm ra, nhìn mà thích”.

Tôi rất tủi thân khi nghe mẹ chồng nói vậy, tôi cũng biết bà cố tình nói cho tôi nghe, ngầm chê tôi yếu ớt. Nhưng cơ thể mỗi người mỗi khác, tôi cũng có muốn mình yếu thế này đâu. Mỗi lần như thế, tôi chỉ biết gạt nước mắt vào lòng mà kiên cường, coi như không nghe thấy. Chồng tôi cũng chẳng an ủi tôi, càng không nhắc nhở mẹ, anh còn hùa theo mẹ: “Mẹ nói phải đấy, anh thấy em nên làm nhiều cho dễ đẻ”, hoặc “Việc gì phải uống mấy cái đó (tôi xin tiền mua vitamin bầu), em cứ ăn khỏe lên là được. Ngày trước mẹ anh cũng có uống mấy cái đó đâu, đẻ anh vẫn 3 cân rưỡi”.

Tôi cảm thấy thời gian mang thai chính là lúc thử thách cuộc hôn nhân của chúng tôi nhất. Vì tôi thấy chán chồng, chán nhà chồng, cơ thể mệt mỏi lại không được động viên an ủi, cũng chẳng được chồng chăm sóc cái gì. Anh đi làm, tăng ca liên tục, anh bảo muốn kiếm tiền cho tôi sinh dịch vụ, nhưng đi làm về là nằm xem phim hoặc chơi game. Lúc nào cũng lấy cớ “Anh làm mệt lắm, anh kiếm tiền cho em đi đẻ đấy” để áp chế tôi, khiến tôi cảm thấy mang ơn anh, phải phục vụ anh, để anh được nghỉ ngơi và tự do.

Đến khi tôi sinh con, tưởng chồng sẽ vui sướng vì đón đứa con đầu lòng, nhưng không hề, 2 ngày trong bệnh viện, mang tiếng ở lại chăm vợ đẻ nhưng anh chỉ loanh quanh ở hành lang hoặc xuống căng tin ngồi cà phê, có chăng là đi mua cho tôi được hộp cơm, tô cháo. Không cần biết vợ đau thế nào, khó chịu làm sao.
Mẹ chồng bắt con dâu mới sinh dậy nấu cơm cho chồng, tôi ngoan ngoãn nấu nướng nhưng khi mâm cơm được bê ra, cả nhà chết điếng - Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Tôi về nhà ở cữ thì mẹ chồng lên trông cháu giúp. Trộm vía con tôi ngoan, ít khi quấy khóc đêm nên bà cũng nhàn, chỉ tắm cho cháu hoặc thay tã bỉm, thời gian còn lại cháu ngủ là bà ngủ, hoặc bà ngồi lướt điện thoại. Cơm nước cho tôi thì bà nấu thế nào tôi ăn thế đấy, thường là thịt rang, thịt luộc, trứng luộc, rau luộc vài món đó đan xen. Bà bảo ăn thế cho lành, tôi cũng nghe lời, không đòi hỏi gì thêm.

Tôi đẻ được 5 ngày đã dậy để hỗ trợ các việc như gấp quần áo cho con, tự bỏ quần áo của mình vào máy giặt, cố đi lại nhiều cho nhanh ra hết sản dịch nhưng như vậy không có nghĩa là tôi đã khỏe. Vậy mà mẹ chồng chẳng thông cảm, hôm qua, khi tôi mới đẻ được 8 ngày, mẹ chồng đã bảo tôi dậy nấu cơm cho chồng. Lúc đó mẹ chồng ôm cháu, tôi thì đang nằm nghỉ, chồng tranh thủ về sớm ăn cơm để tiếp tục đi tăng ca. Tôi đã giả vờ ngủ nhưng bà gọi đi gọi lại, đến khi tôi buộc phải dậy. Cũng không thấy chồng nói đỡ mình. Anh chỉ cần nói một câu: “Con ra ngoài ăn tạm gì đó cũng được, cứ để cho vợ con ngủ” hoặc “Mẹ nấu giúp con tí gì đó” là xong, nhưng không, anh lao vào phòng tắm, xong ra chơi với con, không đoái hoài gì tới vợ.

Tôi ấm ức lắm, đi vào bếp mà tâm trạng rất bức bối. Trời thì lạnh mà đã phải rửa rau. Do không để ý nên khi rán trứng, tôi làm cháy đen, nhìn thấy thế, đột nhiên tôi nảy ra ý tưởng phải trị chồng một trận. Tôi liền luộc rau thật nát. Còn món thịt rang cũng thế, tôi cố tình đốt cho tới khi cháy đen. Bày biện các món xong xuôi, tôi bê mâm cơm ra, đặt lên bàn, không nói lời nào. Chồng thấy có cơm thì đưa con lại cho mẹ chồng rồi ra ngồi vào ghế định ăn, song khi nhìn thấy các món trên mâm, anh giật mình tròn mắt, ngước lên nhìn tôi. Tôi bảo: “Em còn mệt nên không để ý canh lửa được, anh ăn tạm”.

Mẹ chồng cũng tiến đến nhìn mâm cơm rồi điếng người. Bà lườm tôi, song tôi lên giường, đắp chăn nằm ngủ. Chồng tôi lúc này có vẻ cũng biết điều hơn, anh nói: “Thôi để con dọn rồi úp tạm bát mì tôm ăn. Tí con đi mua cháo tim cật cho mẹ và vợ con”.

Tôi không biết chuỗi ngày tiếp theo sẽ thế nào nữa, giờ tôi chỉ muốn được chăm con một mình, chẳng cần mẹ chồng hay chồng ở bên nữa!