Ngày mẹ chồng nhập viện giữa đêm, 2 vợ chồng em dâu vẫn say sưa ngủ, khi xuất viện, bà mỉm cười chia cho chú thím cả căn nhà còn chúng tôi chẳng được gì

Đúng là khi gia đình xảy ra chuyện mới biết được con nào tốt, con nào bạc với mẹ.

Vợ chồng tôi cưới trước nên được bố mẹ cắt cho mảnh đất bên cạnh xây nhà, còn em trai cưới sau và sống cùng với ông bà. Khi bố chồng còn sống, ông có lương nên các em đối xử tử tế với bố mẹ. Sau khi bố mất thì bộ mặt đạo đức giả của các em mới được phơi bày.

Các em đi làm từ sáng sớm đến tối muộn mới về, chuyện cơm nước dọn dẹp và con cái phó thác hết cho bà già 78 tuổi. Mỗi ngày đi làm về, em dâu không động vào việc nhà, ấy vậy mẹ làm gì không vừa ý là các em thay nhau chê bai mắng mỏ bà.

Tính chồng tôi thẳng, thấy các em đối xử bạc với mẹ nên trách móc, em trai nói ngay:

“Anh thương bà thì rước về mà nuôi, em đây phải đi làm, không rảnh mà ở nhà hầu hạ được mẹ”.

Chồng tôi rất giận khi nghe em trai nói thế, anh liền mời bà qua nhà chúng tôi sống nhưng bà không chịu đi. Mẹ nói công việc hằng ngày không có gì là nặng nhọc, tuổi già cần hoạt động nhiều mới khỏe mạnh.

Đêm thứ 5 tuần trước, lúc đó là 10h đêm, mẹ bị đau bụng và gọi các em đưa đi viện kiểm tra. Em trai nói chắc bà ăn nhiều quá nên đau dạ dày, sau đó đẩy bà vào giường nằm ngủ đừng kêu la nữa, ồn ào không ngủ được.

Ngủ không được, mẹ gọi vợ chồng tôi nói rất đau bụng, chúng tôi hớt hải đưa bà vào bệnh viện, còn các em vẫn ôm nhau ngủ ngon lành.

Ngày mẹ chồng nhập viện, vợ chồng em dâu say sưa ngủ, khi xuất viện bà cho các em ấy cả ngôi nhà - Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Mẹ chồng bị viêm ruột thừa, sau thăm khám bà phải nhập viện mổ gấp, bởi nếu để trễ sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Chồng tôi gọi điện về báo tin cho em trai, nghe xong em ấy nói chúng tôi ở lại với bà luôn đi, sau đó tắt máy.

Suốt thời gian mẹ nằm viện, vợ chồng em trai không vào thăm hay gọi điện hỏi bà lấy một câu. Chồng tôi giận lắm nhưng phải nhịn bởi nói ra chỉ làm xấu mặt gia đình, rồi người ngoài chê cười anh em mất đoàn kết và người tổn thương nhất sẽ là mẹ.

Ngày mẹ xuất viện, chúng tôi báo trước là bà sẽ về, vậy mà các em vẫn khóa trái cửa không thể vào được nhà. Thế là chồng tôi đưa bà về và nói từ nay trở đi mẹ sẽ ở cùng với gia đình tôi, các em bạc bẽo, mẹ sẽ chịu nhiều tủi nhục.

Đến lúc này mẹ mới đồng ý ở lại nhà của chúng tôi. Buổi tối khi các em về và qua nhà tôi thăm mẹ, em dâu mua được túi trái cây biếu bà. Mẹ chồng rất buồn nhưng vẫn phải nhẹ nhàng nói là từ nay trở đi bà sẽ sống cùng với chúng tôi và nhờ dọn đồ của bà sang nhà tôi giúp, ngôi nhà đó thuộc về các em.

Khi các em phấn khởi trở về dọn đồ đạc thì mẹ buồn rầu nói chúng tôi sẽ chịu nhiều thiệt thòi khi phải nuôi bà mẹ già không lương hưu. Mẹ muốn đuổi các em ra khỏi nhà nhưng lương tâm không cho phép, “con dại cái mang”, mẹ chỉ biết nhẫn nhịn cho gia đình yên ổn.

Tôi nói được nuôi mẹ là phúc lộc cho gia đình tôi, không phải là một gánh nặng. Sau này các con tôi sẽ nhìn vào lòng hiếu thảo của bố mẹ mà đối xử tốt với chúng tôi.