Sau khi nghe đề nghị của em gái chồng, cả đêm tôi không ngủ được. Cứ nghĩ anh chị em có thể cậy nhờ nhau lúc khó khăn, không ngờ cuối cùng vẫn cần sòng phẳng như người dưng.
Bố mẹ chồng tôi có 3 người con, anh trai cả đã lớn tuổi, đến chồng tôi và em gái út. Do hoàn cảnh khó khăn, anh cả và chồng tôi chỉ học hết cấp 3 rồi đi làm công nhân, còn em gái út học đến đại học.
Học xong, em chồng làm việc và lấy chồng ở thành phố. Chính vì vậy, cuộc sống của em gái tốt hơn anh chị rất nhiều.
Dù em gái chồng có điều kiện tốt, chúng tôi chưa từng nhờ vả gì em. Dù là anh chị em, ai cũng đã có gia đình riêng. Chỉ mỗi dịp lễ Tết hay đầu năm học, em mua cho các cháu bộ quần áo mới, mọi người đều rất vui vẻ.
Tháng trước, mẹ tôi bị đau lưng, không đi lại được. Tôi đưa mẹ ra Hà Nội khám bệnh, bác sĩ nói bệnh của mẹ cần trị liệu đông y, châm cứu lâu dài may ra mới khỏi.
Bố mẹ tôi nghèo, chỉ có mình tôi là con, kinh tế vợ chồng tôi cũng không dư dả. Để đi chăm mẹ, tôi phải xin công ty nghỉ không lương. Nếu bây giờ nằm viện, vừa tiền điều trị, vừa chi phí sinh hoạt cho hai mẹ con sẽ rất tốn kém.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định gọi điện cho em gái chồng. Nhà em chồng 3 tầng rất rộng, chỉ có hai vợ chồng và một con trai nhỏ.
Ở đó cách chỗ bệnh viện mẹ tôi cần điều trị không đến 10km, đi một chuyến xe buýt là tới, rất tiện. Nếu có thể ở nhờ nhà em chồng một thời gian sẽ tiết kiệm được khoản tiền.
Lời đề nghị của em chồng khiến tôi thật sự thất vọng (Ảnh minh họa: Sohu).
Em chồng nghe điện thoại của tôi, vui vẻ đồng ý, còn hỏi bao giờ tôi đưa mẹ ra để em xin nghỉ ở nhà đón. Thấy em chồng nhiệt tình, tôi như trút được một gánh nặng.
Tôi và mẹ được em sắp xếp cho ở tầng hai, rộng rãi, thoải mái, tiện nghi đầy đủ. Chồng của em người gốc thành phố, rất ít nói, công việc bận nên đi suốt ngày, chúng tôi chỉ gặp nhau trong bữa cơm tối.
Mấy ngày đầu trôi qua nhẹ nhàng, vui vẻ. Cho đến một tối, em chồng rủ tôi ra ngoài đi dạo bộ. Cô ấy nói, chồng em tính tình khá chặt chẽ, cái gì cũng muốn sòng phẳng, rõ ràng. Kể cả anh em ruột của chú ấy, cho là cho, nhưng vay một đồng cũng phải trả một đồng.
Về việc tôi và mẹ ở nhờ, chồng em không có ý kiến gì. Tuy nhiên, em hiểu tính chồng mình hơn ai hết. Nếu là ở nhờ dăm bảy ngày thì không sao, nhưng ở vài tháng sợ rằng chồng em sẽ không thoải mái.
Em đề nghị tôi vào bữa cơm tối ngày mai, lúc có mặt chồng em, tôi đưa cho em một ít tiền, nói là gửi tiền ăn uống sinh hoạt để anh ấy biết là mẹ con tôi chỉ ở nhờ nhà, không phiền hà tốn kém những khoản khác để chồng em không nghĩ ngợi.
Sau khi nghe đề nghị của em chồng, cả đêm tôi không ngủ được. Mấy ngày ở nhà em, tình hình nhìn chung là: Sáng mọi người tự túc, mẹ con tôi cũng mua đồ ăn sáng qua loa ở ngoài, trưa chúng tôi ăn cơm ở căng-tin bệnh viện, chỉ bữa tối là về ăn cơm nhà do em nấu.
Tính cho cùng, cũng chẳng đáng bao nhiêu.
Em thừa biết lý do vì sao mà mẹ con tôi phải xin ở nhờ nhà em, hàng ngày phải bắt xe buýt đi một quãng đường tới viện. Vậy mà, em còn đề nghị chúng tôi góp tiền sinh hoạt, trong khi nhà em giàu có, đâu cần vài đồng bạc lẻ ấy.
Nếu ở viện tốn tiền, ở nhờ nhà em chồng cũng tốn tiền, vậy chúng tôi phải nhờ em làm gì cho mang ân huệ? Nghĩ vậy, vào buổi tối hôm sau, thay vì đưa tiền, tôi bảo chúng tôi sẽ dọn ra ngoài thuê trọ.
Hai vợ chồng cô chú nghe xong tỏ ra bất ngờ, đặc biệt là em rể. Chú ấy nói: “Có vợ chồng em ở đây, nhà cửa rộng rãi thế này, sao bác và chị phải ra ngoài cho tốn kém?”. Nghe em rể nói vậy, tôi càng thất vọng về em gái chồng.
Sau khi ăn cơm, lúc hai chị em cùng rửa bát, em chồng thủ thỉ chồng em khó tính, sòng phẳng nên em nghĩ làm vậy sẽ “đẹp mặt” cho mẹ con tôi.
Nếu thực sự chúng tôi muốn “đẹp mặt” thì đã không phải nhờ vả phiền hà tới vợ chồng em như vậy. Tôi thấy em rể ít nói nhưng thái độ thoải mái, vui vẻ. Có khi nào chính em gái chồng không muốn chúng tôi ở đây?