Câu nói của bà nhẹ nhàng như thể đó là điều hiển nhiên. Tôi bất ngờ, cảm giác tức giận dâng lên trong lòng.
Vào một buổi chiều, ánh nắng len lỏi qua những khe cửa sổ, chiếu sáng không gian phòng khách. Tôi ngồi trên sofa, cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc chìa khóa trong tay – đó là chìa khóa của căn nhà mới mà bố mẹ tôi vừa mua cho.
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt lạnh lẽo của chiếc chìa khóa, nhưng trong lòng lại không thể nào bình tĩnh. Bố mẹ tôi đã dành gần như toàn bộ tiết kiệm cả đời để có được căn nhà này, chỉ mong chúng tôi có thể ổn định cuộc sống. Tuy nhiên, chưa kịp cảm nhận hết tấm lòng của bố mẹ, rắc rối đã ập đến.
Đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên. Tôi giật mình, vội vàng đứng dậy mở cửa. Khi cánh cửa vừa mở ra, tôi thấy bố mẹ chồng đứng ở ngưỡng cửa, trên khuôn mặt họ nở nụ cười rạng rỡ, như thể đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc gặp gỡ này.
Bố chồng tươi cười hỏi:
– Nghe nói bố mẹ con vừa mới mua nhà cho các con phải không?
Tôi gật đầu, nhưng chưa kịp phản ứng thì mẹ chồng đã chen vào:
– Ngôi nhà có 3 phòng ngủ đúng không? Các con để lại cho bố mẹ một phòng nhé?
Câu nói của bà nhẹ nhàng như thể đó là điều hiển nhiên. Tôi bất ngờ, cảm giác tức giận dâng lên trong lòng. Đúng lúc đó, chồng tôi từ trong phòng bước ra, vẫn tươi cười:
– Mẹ à, ý kiến này hay đấy!
Bố mẹ tôi vừa tặng cho căn nhà, bố mẹ chồng liền đòi vào ở cùng. (Ảnh minh họa)
Chồng không hề nhận ra vẻ mặt khó chịu của vợ, anh hồn nhiên nói với tôi:
– Chúng ta sẽ chung sống vui vẻ bên nhau, như thế cũng tiện cho chúng con chăm sóc bố mẹ hơn.
Tôi quay sang nhìn anh, ánh mắt đầy ngạc nhiên. Còn chồng, anh vẫn tươi cười mà không hề hay biết sự không hài lòng của tôi, tiếp tục nói với bố mẹ:
– Bố mẹ muốn ở phòng nào thì chọn đi, chúng con sẽ dọn dẹp cho bố mẹ vào ở.
Sự tức giận trào dâng, tôi cắt ngang cuộc trò chuyện giữa chồng và bố mẹ chồng, hỏi thẳng anh:
– Bố mẹ anh đã bỏ ra bao nhiêu tiền cho ngôi nhà này?
Không khí trong phòng lập tức trở nên ngột ngạt, mọi người đều im lặng. Bố mẹ chồng sững sờ, nụ cười trên mặt chồng tôi cũng tắt ngấm. Tôi nhìn họ, trong lòng tràn đầy cảm xúc phức tạp. Tại sao những gì mà bố mẹ tôi đã vất vả cả đời mới có được lại phải chia sẻ cho người khác?
Nhưng chồng tôi lại tự tin nói:
– Đó là bố mẹ anh, chúng ta phải chăm sóc bố mẹ là chuyện đương nhiên. Hơn nữa, hôm nay bố mẹ anh đến cũng có mang theo 200 triệu, tính góp vào cho chúng ta trang trí nội thất đây.
Bố mẹ tôi đã bỏ ra 3 tỷ để mua căn nhà này, bố mẹ chồng cho 200 triệu nhưng lại đòi vào ở ư? Mà nội thất chúng tôi cũng sắm sửa xong xuôi cả rồi, căn bản cũng không cần sửa sang thêm gì nữa. Nhưng tôi vẫn cố bình tĩnh đáp lại:
– Đúng, đó là bố mẹ chồng em, cùng anh chăm sóc bố mẹ chồng là việc em nên làm nhưng đó không phải trách nhiệm của bố mẹ em. Bố mẹ em đã mua căn nhà này bằng tiền tiết kiệm cả đời và họ không có nghĩa vụ phải cung cấp chỗ ở cho người khác. Nếu anh muốn phụng dưỡng bố mẹ, anh hãy mua hoặc thuê căn nhà gần đây cho bố mẹ ở. Cớ sao bố mẹ cho hết đất đai, nhà cửa cho em trai rồi giờ tới đây đòi sống cùng chúng ta?
Tôi phản đối chồng về việc anh muốn để bố mẹ chồng đến ở cùng. (Ảnh minh họa)
Mẹ chồng bắt đầu lau nước mắt, trong khi chồng nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng. Tôi biết anh ấy khó chịu khi đứng ở giữa nhưng tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi quay lại nhìn chồng, lạnh lùng hỏi:
– Anh thấy điều này có hợp lý không?
Chồng lưỡng lự rồi nói:
– Anh chỉ muốn chúng ta chung sống vui vẻ cùng nhau…
Tôi ngắt lời anh:
– Sự vui vẻ và hòa thuận trong gia đình cần phải dựa trên sự bình đẳng và tôn trọng lẫn nhau chứ không phải những yêu cầu đơn phương.
Nhìn tình cảnh trước mắt, tôi chợt cảm thấy mệt mỏi. Sau đó, tôi nói với chồng rằng nếu không đồng ý với phương án tôi đưa ra thì hãy bán nhà, tôi không muốn làm buồn lòng bố mẹ mình.
Nói xong, tôi quay người bước vào phòng ngủ, đóng cửa lại, tựa người vào sau cửa rồi từ từ ngồi xuống sàn. Nước mắt cuối cùng cũng không kìm được mà tuôn rơi. Lòng tôi đau đớn, nhưng tôi biết mình phải mạnh mẽ vì tương lai của mình và các con.
Tôi thầm quyết tâm sẽ nỗ lực hết mình trong sự nghiệp, tạo dựng cuộc sống tốt đẹp hơn cho bản thân và các con, đồng thời chừa chỗ cho những lựa chọn khả thi trong tương lai. Về tương lai của hôn nhân, tôi biết chặng đường phía trước vẫn còn rất dài. Nhưng lúc này, tôi chỉ muốn khóc thật to rồi đứng dậy và đối mặt với những thử thách phía trước.