Cho rằng con gái lấy chṑng Tȃy là giàu có, mẹ tȏi bảo tιḕп cướι Ԁo tȏι trả nhưng tiḕn mừng thì bà sẽ thu.
Cho rằng con gái lấy chṑng Tȃy là giàu có, mẹ tȏi bảo hai ᵭứa phải trả toàn bộ chi phí ᵭám cưới nhưng tiḕn mừng thì bà sẽ thu.
Bố tôi là viên chức về hưu, lương thấp, còn mẹ buôn bán lặt vặt chỉ vừa đủ chi tiêu. Tôi ra trường thì làm văn phòng, đồng lương ngoài việc chi cơ bản cho mình thì chỉ đủ đỡ bố mẹ chút tiền học cho em trai chứ không có gì nhiều nhặn.
Tôi luôn tự ti vì trước đây học rất giỏi nhưng công việc hiện tại lại chẳng có gì đáng tự hào. Vẻ bề ngoài cũng chẳng ưa nhìn; tôi gầy và đen, nét mặt nhạt nhòa không có gì đặc biệt.
27 tuổi, trong khi bạn bè người lên xe hoa, kẻ con bồng con bế thì tôi vẫn chẳng có nổi mối tình vắt vai. Mẹ sốt ruột, nhờ người mai mối hết đám này đến đám khác. Trong số đó có một ứng cử viên mà gia đình tôi ưng hơn cả. Anh cao ráo, phong độ, không giàu có nhưng công việc ổn định. Dù người này rất được lòng mẹ nhưng tôi vẫn kiên quyết từ chối vì anh hơn tôi những 15 tuổi và quan trọng nhất là không tạo cho tôi cảm xúc gì.
Vì chuyện này mà mẹ giận tôi suốt một thời gian dài, bảo tôi đã ế mà còn kén cá chọn canh. Bà nói khắc nghiệt: “Mày mà có người rước, phải các thêm tiền tao cũng chịu chứ ở đó mà chê người ta”.
Quá chán nản với công việc và những mối quan hệ mà mẹ tạo dựng, tôi rải hồ sơ xin học bổng thạc sỹ khắp nơi. Cuối cùng may mắn cũng mỉm cười khi tôi xin được học bổng toàn phần ở Hàn Quốc.
Phớt lờ sự phản đối kịch liệt từ gia đình với vô vàn lý do, tôi lên đường sang Hàn du học. Trong thời gian học tập ở đó, tôi quen và yêu một chàng trai người Mỹ, là giáo viên tại trung tâm tiếng Anh nơi tôi làm trợ giảng. Anh giúp đỡ tôi rất nhiều và chúng tôi nảy sinh tình cảm lúc nào không hay. Ở bên anh, tôi mới có cảm giác được là chính mình và không còn mặc cảm với vẻ bề ngoài kém nổi bật.
Chúng tôi dự định sẽ cưới ngay sau khi tôi nhận bằng thạc sỹ. Anh nói sống ở đâu không quan trọng vì bây giờ mới là khởi đầu của cả hai. Chúng tôi có thể tiếp tục ở lại Hàn nếu công việc của tôi thuận lợi. Nếu không, anh cũng sẵn sàng về Việt Nam hoặc cùng nhau đến Mỹ.
Nghe tin con gái sẽ lấy chồng ngoại quốc, khỏi phải nói mẹ tôi vui mừng thế nào. Mẹ đi khoe khắp nơi rằng tôi tài giỏi, sắp lấy bằng thạc sỹ tại Hàn, còn lấy chồng Tây nữa.
Đến hôm bàn chuyện cưới xin với mẹ, tôi mới vỡ lẽ, mẹ luôn nghĩ chồng sắp cưới của tôi người Mỹ thì giàu có lắm. Bà bảo tôi nói với gia đình chồng chuẩn bị đám cưới theo phong tục Việt Nam, riêng lễ đen đám hỏi là 5.000 USD; toàn bộ chi phí đám cưới chúng tôi phải tự lo.
Vợ chồng tôi chi toàn bộ tiền cưới nhưng mẹ đẻ khăng khăng thu tiền mừng.
Vấn đề chi phí tổ chức đám cưới nằm trong dự tính của tôi nên ôi không có ý kiến, chỉ không đồng ý với khoản thách cưới quá cao, thế là bị mắng một trận. Mẹ bảo con nhà người ta lấy chồng Tây thì nở mày nở mặt, bố mẹ chẳng cần nói gì cũng tự đem tiền về sửa sang nhà cửa, sắm sửa đủ thứ cho bố mẹ. Còn tôi mang tiếng giỏi giang, đi du học nước ngoài, chưa lo được gì cho bố mẹ đã lo nhà chồng tốn tiền.
Dù rất ấm ức nhưng vì sợ nói qua nói lại trên điện thoại sẽ càng thêm hiểu nhầm nên tôi chọn cách im lặng, dự định khi về Việt Nam sẽ nói chuyện thêm để mẹ hiểu.
Ở Việt Nam, trước mặt con rể tương lai, mẹ tôi rất niềm nở. Dù anh không biết tiếng Việt nhưng hành động và cử chỉ giúp anh chiếm được thiện cảm của mọi trong gia đình. Tuy vậy, hễ nói chuyện riêng với tôi về đám cưới, mẹ lại so sánh “rể Tây nhà người ta” thế này thế khác.
Mẹ không biết rằng, chồng tôi vốn không có tài sản tích luỹ, chỉ đóng góp một phần chi phí đám cưới, còn lại đều là tiền tiết kiệm của tôi. Tôi không dám nói điều này phần vì không muốn bố mẹ lo lắng con lấy chồng nghèo, phần vì không muốn chồng sắp cưới và gia đình anh nghĩ rằng gia đình tôi thực dụng.
Hôm qua, tôi bàn với mẹ về việc đặt nhà hàng tiệc cưới. Hai mẹ con thống nhất sẽ chỉ mời khách trong khoảng 30 mâm cỗ. Bạn bè hai đứa và gia đình chồng tôi khoảng 5 mâm, còn lại là họ hàng thân thiết và khách mời của bố mẹ. Tôi bảo mình sẽ đặt cọc tiền tiệc cưới; cưới xong nhờ mẹ kiểm tiền mừng rồi thanh toán tiền tiệc, nếu thừa thì mẹ giữ, còn nếu thiếu thì tôi sẽ thanh toán nốt.
Nghe đến đây, mẹ tôi bỗng nổi đoá. Bà nói tiền tiệc cưới vợ chồng tôi có trách nhiệm thanh toán, tôi chỉ được lấy tiền mừng của bạn bè. Còn tiền mừng của họ hàng và khách mời khác bà phải giữ vì đây là tiền “trả nợ” cho những đám bố mẹ tôi từng đi mừng trước đây cũng như những đám sẽ đi sau này.
Nghe mẹ mắng mà tôi cứng họng không thể nói được gì. Gia đình tôi không khá giả nhưng cũng không đến mức khó khăn nên tôi không hiểu sao mẹ lại làm như vậy. Chuyện lễ đen như mẹ yêu cầu tôi còn chưa biết tính thế nào, nay lại thêm chuyện này. Tôi không đủ tiền để giải quyết theo ý mẹ nhưng cũng không muốn gia đình chồng nghĩ xấu về nhà mình.