Đúng ngày tân gia, mẹ vợ nhờ vả một điều oái oăm, đẩy vợ chồng tôi vào cảnh không dám “vá;c mặt” về quê

Mẹ vợ nhờ vả kiểu này, có ngày vợ chồng con gái ly hôn.

Vợ chồng tôi sống ở thành phố hơn 10 năm nay. Nhưng là ở trọ. Cảnh sống trọ nay ở chỗ này, mai chuyển chỗ khác rất vất vả. Chưa kể phòng trọ an ninh không tốt, đồ đạc thường bị mất cắp. Những lúc nằm trong căn phòng chật hẹp, tôi luôn ao ước sẽ có một cơ ngơi riêng, có nơi gọi là “nhà”.

Dành dụm mãi, đến tháng 11 năm nay, chúng tôi mới xây được căn nhà. Căn nhà có 1 phòng khách, 3 phòng ngủ, 2 phòng vệ sinh, bếp và khu ban công rộng rãi. Có nhà mới, tôi cảm thấy thoải mái và tự tin hơn. Đàn ông mà, không lo được chỗ ở ổn định cho vợ con thì rất nhục nhã.

Tôi chỉ không ngờ, đúng ngày làm lễ tân gia thì mẹ vợ đã nhờ vả chuyện oái oăm.

Nhà vừa tân gia, mẹ vợ đã nhờ vả một điều oái oăm, đẩy vợ chồng tôi vào cảnh không dám "vác mặt" về quê - Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Bà bảo vợ chồng tôi cho vợ chồng em vợ ở nhờ một thời gian, đợi khi nào 2 em có đủ tiền thì xây nhà. Bà lấy lý do nhà tôi có phòng trống chưa dùng tới, lại gần trường, gần chợ nên tìm việc làm dễ dàng.

Mà em trai vợ nổi tiếng ăn chơi, lười làm. Em dâu cũng chanh chua, ăn to nói lớn. Mối quan hệ giữa tôi với vợ chồng em vợ không tốt lắm. Chúng tôi hiếm khi trò chuyện quá 10 câu.

Tính vợ chồng họ lại luộm thuộm, bừa bộn. Mỗi lần về quê, tôi đều phát khiếp với phòng ngủ toàn đồ đạc lung tung của họ. Chưa kể nhà bếp, nhà vệ sinh đều bẩn, vợ tôi phải dọn dẹp cả buổi mới xong. Cô ấy cứ bảo bố mẹ hiền quá nên vợ chồng em trai lấn tới, sống chung nhà mà không có trách nhiệm gì cả.

Trước yêu cầu của mẹ vợ, tôi dùng dằng, định nói không đồng ý. Nhưng tôi chưa kịp nói thì vợ đã nói thẳng luôn: “Em trai ham chơi lười làm, kết giao toàn thành phần xấu. Em dâu cũng không hiền lành. Vợ chồng con đi làm suốt, không thể trông chừng nhà cửa mãi. Con không đồng ý đâu”.

Câu nói của cô ấy đã khiến mẹ vợ nổi giận. Bà lớn tiếng mắng vợ tôi là chị gái mà không biết thương em. Có nhà cao cửa rộng thì bắt đầu giở thói giàu sang, không còn bản chất hiền lành như trước.

Vợ tôi cãi lại vài câu, mẹ vợ liền hậm hực bỏ về. Bà còn nói nếu như vợ chồng tôi không cho em trai vợ đến sống nhờ thì đừng “vác mặt” về nhà nữa.

Từ đó đến nay, vợ chồng tôi không về quê lần nào nữa. Bố mẹ vợ cũng không gọi điện hỏi han. Thấy vợ buồn, đêm nào cũng trăn trở mà tôi xót. Có nên gật đầu đồng ý để em vợ đến ở nhờ, cho gia đình hòa thuận lại không?