Tôi vô tình nghe lén chồng gọi điện cho mẹ, toan gửi hết tiền tháng tới với lý do “vợ tiêu hoang.” Hành động sau đó của anh khiến tôi phẫn nộ đến mức không thể kiềm chế.
Ảnh minh họa.
Chúng tôi mới cưới được 9 tháng, nhưng thời gian ngắn ngủi ấy đã đầy rẫy những biến cố. Nặng nề nhất là chuyện hiếm muộn, mà nguyên nhân lại đến từ chồng tôi – Việt. Ban đầu, chúng tôi dự định giữ kín chuyện này để âm thầm điều trị. Nhưng sau những lần nghe lời bàn tán, tôi quyết định thuyết phục Việt công khai sự thật.
Sĩ diện đàn ông khiến Việt cự tuyệt, nhưng cuối cùng anh cũng đồng ý. Kể từ đó, mỗi tháng chúng tôi dành cả chục triệu đồng cho chi phí khám, mua thuốc và bổ sung dinh dưỡng. Thực phẩm tốt cho sức khỏe không hề rẻ, khiến chi tiêu hàng tháng của gia đình tôi tăng vọt.
Với lương hai vợ chồng không đủ, tôi đề xuất tạm thời dừng việc biếu tiền bố mẹ hai bên. Việt miễn cưỡng đồng ý, nhưng từ đó anh bắt đầu hạch sách: “Tối nay ăn gì mà tốn thế?”
“Tăng khoản này thì phải bớt khoản khác chứ!”
Tôi là người phụ nữ biết tính toán, cân đo từng đồng. Váy áo hiếm khi mua, mỹ phẩm chỉ dám dùng loại bình dân. Vậy mà, anh vẫn nghi ngờ tôi phung phí.
Hôm đó, tôi tăng ca muộn, về đến nhà lúc 7h30 và bắt gặp Việt đang nói chuyện điện thoại. Tôi nép vào tường, lắng nghe từng lời: “Tháng tới con gửi hết cho mẹ giữ. Vợ con tiêu hoang không biết tính toán gì cả. Tiền thế này thì bao giờ mới mua nổi nhà!”
Lời nói như bóp nghẹt trái tim tôi. Những giọt mồ hôi, những đêm mất ngủ để lo toan cho anh, giờ lại bị gán mác “tiêu hoang.” Tức giận đến tận cổ, tôi lôi từ túi xách ra một xấp hóa đơn thuốc men của anh, bước thẳng vào phòng.
Đập mạnh những tờ hóa đơn lên bàn, tôi gằn giọng: “Trách tôi tiêu hoang? Sao không trách mình bệnh tật khiến gia đình tốn kém? Anh nhìn đi, đây chỉ là vài tờ hóa đơn thôi, còn nhiều nữa tôi sẽ tìm sau. Còn chuyện cơm tốn kém, anh thử đi chợ, nấu ăn một tuần với đầy đủ hàu, thịt bò, sò huyết xem nào!”
Việt sững sờ, đánh rơi cả điện thoại. Gương mặt anh thoáng hoảng hốt, rồi vội vàng chạy theo xin lỗi tôi. Nhưng tôi vẫn rất giận. Ngay từ đầu, tôi đã nói rõ quan điểm: vợ chồng chung một nhà, không có chuyện tiền ai nấy giữ hay gửi bố mẹ giữ hộ.
Hôn nhân không phải là nơi để tính toán từng đồng một cách lạnh lùng. Tôi không tiếc sức vì chồng, nhưng đổi lại, tôi nhận được sự nghi ngờ và toan tính sau lưng. Câu chuyện này không chỉ là bài học cho riêng Việt mà còn cho nhiều người về lòng tin và sự trân trọng trong hôn nhân.