Một buổi chiều vừa đi làm về, tôi đã giật mình thấy mẹ chồng ngồi trên sofa. Chồng chạy ra thông báo: “Mẹ ở nhà buồn quá nên anh đón mẹ lên chơi 1 tháng, gần Tết bà sẽ về”

Cuộc sống của tôi đang yên ổn, bỗng đảo lộn, khổ sở khi mẹ chồng lên chơi ở lại 1 tháng.

Tôi năm nay 36 tuổi, chồng hơn tôi 3 tuổi. Hai vợ chồng tôi khởi đầu vất vả, nhưng cố gắng để đạt mục tiêu sống khá giả. Không đành lòng nhìn cảnh gia đình thiếu thốn, ở thuê. Chồng tôi mạnh dạn xin nghỉ việc công ty, mặc cho lãnh đạo công ty ra sức giữ lại, hứa tăng lương cao hơn… Anh ấy ra ngoài tự làm, kết hợp chung với các bạn thân để làm ăn.

Nhờ thế mà khi anh góp vốn mua đất, mua nhà sau một thời gian là có lãi… Lúc thì chung tiền nhập khẩu lô hàng mà thị trường đang có nhu cầu lớn… Cuộc sống ngày càng tốt hơn, khi đã có vốn thì làm ăn gì cũng cảm thấy thuận tiện. Chỉ trong vòng 8 năm, vợ chồng tôi đã có ngôi nhà lớn, xe ô tô, tiền tiêu thoải mái, các con học trường học phí cao…

Từ khi có con đến nay, hai vợ chồng yêu thương, sẻ chia với nhau nhiều hơn và lấy đó làm động lực phấn đấu để có cuộc sống tốt đẹp như hiện tại. May mắn là không phải chịu cảnh làm dâu, chứ như nhiều đứa bạn tôi, những lúc gặp nhau là kể lể, khóc lóc ấm ức vì không chịu đựng nổi mẹ chồng. Vây nên một năm, tôi cũng chỉ về quê chồng khoảng 5 lần. Mỗi lần về dù cố gắng quà cáp, nịnh nọt nhưng mẹ chồng vẫn luôn tỏ ra nghiêm khắc, khó tính.

Mang tiếng là về chơi với mẹ chồng mà bắt tôi phải làm hết việc nhà, ai làm cũng không cho giúp tôi bất cứ việc gì. Mẹ chồng còn tuyên bố thẳng: “Con dâu năm về được mấy lần đâu, cứ để cho làm. Coi như bù lại những lần vắng mặt”. Tôi cũng vui vẻ mà làm hết, chứ không dàm chậm trễ hay phản ứng lại làm gì để rồi chịu sự trách móc, dạy dỗ của mẹ chồng.

Khổ sở vì mẹ chồng lên chơi 1 tháng, lúc bà về con dâu bật khóc xúc động khi thấy một thứ ở trong tủ-1
Đang sống yên ổn, bỗng dưng khổ sở khi mẹ chồng lên ở chơi 1 tháng. Ảnh minh họa

Mọi chuyện đang tốt đẹp như vậy, mẹ chồng bỗng dưng muốn lên trông cháu vào dịp nghỉ hè nên cách đây vừa tròn 1 tháng, bà đã lên ở cùng với vợ chồng tôi. Có sự góp mặt của mẹ chồng, mọi thứ bị đảo lộn, mất hết cả tự do. Bà khó tính, khó chịu trước con dâu. Luôn cho rằng tôi số sướng, không chịu làm việc nhà, chăm chồng con vụng về.

Chồng tôi làm ra tiền, vậy mà mẹ chồng cũng can thiệp vào, nói chồng tôi quản lý tiền, không nên đưa cho vợ nhiều kẻo tiêu pha hoang phí. Tôi ấm ức lắm, nếu tôi ăn chơi, phá phách thì nhà tôi đâu được như bây giờ. Mọi khi đi làm về là la cà đi mua sắm, ngồi tụ tập với bạn bè, giờ phải về nhà vì không muốn bị mẹ chồng trách mắng. Chồng tôi chỉ biết nghe lời mẹ, không đứng về phía vợ.

Tôi đếm từng ngày để con đi học trở lại, mẹ chồng về quê. Chỉ còn ít hôm nữa là con đi học trở lại, mẹ chồng tôi thấy vậy nên đã về quê, trong sự mừng thầm của con dâu. Chia tay mẹ chồng về quê, tôi chỉ muốn ăn mừng, nhưng lại cố kìm nén cảm xúc kẻo chồng và mẹ chồng biết lại không hay.

Vài ngày sau, khi dọn dẹp phòng mẹ chồng lên ngủ lại, tôi phát hiện ra có 1 bức thư trong ngăn tủ. Mở ra, là thư của mẹ chồng gửi cho con dâu: “Mẹ biết con đang không vừa lòng. Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi, để con trưởng thành hơn, biết cách quý trọng đồng tiền, chăm sóc chồng con. Mẹ đang bị bệnh nặng, cố giấu các con nên không biết ít nữa sẽ ra sao. Mẹ rất tin tưởng và tự hào về con dâu, mong con làm tốt hơn mọi thứ”.

Tôi đọc xong, bật khóc vì cảm động. Tôi cảm thấy hối hận khi đã nghĩ sai về mẹ chồng. Hóa ra mẹ chồng không có ác cảm với mình, chỉ là bà lo sợ tôi sống hiện đại, quên đi truyền thống gia đình, chăm sóc chồng con…